Tên bạn học chí cốt ở Mỹ về thăm. Hồi đi học, con nhà giàu nên chơi cũng đậm đà lắm. Lần này về, là lần đầu tiên sau từng ấy năm. Tay lúc lắc cái Rolex DateJust hai màu vàng, trắng. Giá có bèo đi nữa, đô cũng hơn chục xấp. Ngồi nhậu, bạn bè ôn chuyện cũ, mới. Hỏi:
- Mấy chục năm mới thấy mày ṃ về?
Hắn cười:
- Qua Mỹ, sống được, nhưng cực như trâu, và khó có dư lắm! Muốn về phải tính toán, dành dụm…Có điều, tao c̣n ai đâu mà về. Dân Rạch Giá vượt biên bằng ghe nhà, hể đi là đi sạch, ít chừa lại ai. Tao cũng vậy. Cha mẹ, anh em c̣n ai đâu mà thăm với viếng. Nhớ quê, nhớ bạn bè mà về. Nói thiệt t́nh, ở Mỹ cày mấy chục năm, kỳ này có chút tiền về dưới làm lại mồ mả ông bà là chính.
Tên khác hỏi:
- Qua Mỹ làm ǵ? Có học tiếp không?
- Học ǵ nỗi, tao theo nghề nhà luôn, làm...danh ca!
-...
- Tiếng Mỹ không có dấu, “đánh cá” đọc thành... “danh ca”. Chứ tao mà ca hát ǵ. Người ḿnh đi biển liều mạng hơn mấy thằng Mỹ, tao sống khỏe...
- Hèn ǵ đeo Rolex!
- Mua đồ cũ ở tiệm cầm đồ, 3 xấp! Vô tiệm mua Rô mới, không phải đẳng cấp ḿnh, rắc rối và mắc cở lắm! Tụi mày biết rồi...
Có tên ngây thơ:
- Là sao?
- Đồ xài phải xứng với chủ nó, mới là biết chơi. Rolex dành cho dân chạy áp- phe, dân buôn bán, đeo nặng tay! Dân quư phái chơi Piaget, Patek Phillipe, Vacheron Constantin. Bèo cũng phải Omega, Cartier..., mới thanh lịch! Thứ...”danh ca” như tao đeo Rô để khoe của, nhát ma thiên hạ thôi. Gặp đứa biết chơi, nó cười khi dễ, ráng chịu! kkk
Tên khác hỏi:
- Hồi này thấy Việt kiều về chơi, có nhiều tên c̣n trẻ, mà đă cột tóc đuôi ngựa, ngon nha!
- Ngon ǵ? Cái đuôi tượng trưng cho sự thành đạt sớm, ở tuổi trước 40. Có được mấy người. Toàn đua đ̣i, bắt chước thôi!
Hắn chợt day qua hỏi:
- Tụi mày nhớ cái hộp quẹt Dupont của Ần đen không?
Cả đám gật:
- Sao không? Mấy người có! Nó khoe với bạn bè, cóc dám xài. Dạo đó, cở tụi ḿnh, Zippo là Ok rồi!
Ẩn đen con nhà giàu, học Charle de Gaulle, cha làm thuyền trưởng tàu viễn dương. Nhà nó sinh hoạt cũng theo Tây. Bạn bè đi bụi, nó nuôi cơm. Tới chừng có tiệc, ăn đồ Tây, lại khác! Nó dạy, học phát mệt. Cầm dao, muỗng, nĩa tay nào, cầm ly rượu ra sao? Có miếng thịt ḅ mà xài hai ba thứ đồ nghề, cho nó ra... Tây!
Năm Ẩn đen đậu Tú Tài 2 ban C, ông già thưởng cái Dupont, không biết xài vô chỗ nào. Ra đường hay quán cà phê th́ ồn ào quá, đốt thuốc, bật lên, cái tiếng "boong" sang trọng ch́m lỉm, ai nghe! Vô pḥng lạnh th́ đâu ai hút thuốc nữa, mà bật quẹt! Đành để dành ngắm, đở mang tiếng "trưởng giả học làm sang"...
Hắn ngó qua tôi:
- Nhớ bữa tiệc chia tay với Sơn đầu ḅ, tiễn nó đi du học ở nhà hàng Arc-en-ciel không?
Tôi gật:
- Nhớ chứ! Bữa đó tao lănh đủ! Tiệc con chủ cả, ăn toàn món độc. Tay bồi bưng ra dĩa bào ngư, dĩa giá trụng, đặt trước mặt, đứng khoanh tay chờ. Tao từ nhỏ, lớn có được ăn món này đâu. Đang đói bụng, tao làm liền! Gắp bào ngư, giá trụng vô chén, chan chút nước tương quất luôn! Tay bồi tṛn mắt ngó, mon men lại gần hỏi nhỏ:
- Thưa..., được không ạ?
Tao gật đầu đại, tụi mày cũng xúm vô ăn như tao vậy, tới chừng tay bồi giải thích, cả đám té ngửa:
- Dĩa giá trụng đó chỉ để cắn thử hai thứ, coi bào ngư đủ mềm như gía chưa? Không phải để ăn!..
Cả đám cùng cười. Th́ ra nghề chơi cũng lắm công phu. Đẳng cấp cũng không phải tự nhiên mà có! Mà khoan, đẳng cấp là cái giống ǵ đă?...(c̣n nữa)
VietBF@sưu tập