Mới bước ra khỏi chợ, tôi để ư thấy ông ta đang ngồi co ro cúi gầm mặt dưới mái hiên một cửa tiệm đă đóng cửa cách mấy căn. Một người vô gia cư Homeless.
Trời bắt đầu vào Đông, lạnh buốt da, nhất là vào cuối ngày trời chập tối như lúc này. Cầm chút tiền tôi đến nói “Buy yourself some food” Ông tự đi mua đồ ăn nhé.
Ông ngẩng mặt lên, một người đàn ông Á châu khá trẻ khoảng dưới năm mươi.
-Tôi không cần đâu.Thank you anyway.
Câu từ chối làm tôi hơi bất ngờ, hỏi lần nữa
-Ông không đói ư?
Anh cười nhẹ,
- Tôi mới ăn xong. Cảm ơn ông.
Người vô gia cư này nói năng rất lịch sự và điềm đạm làm tôi không đành quay lưng, ráng vớt câu nữa
-Hay là ông cầm lấy mua cà phê uống cho ấm. Trời đang lạnh.
Chữ “lạnh” vô t́nh làm anh khựng lại, và tôi cũng kịp để ư tấm áo khoác phong phanh trên người anh.
Qủa nhiên anh nh́n tôi hỏi:
-Ông c̣n cái áo ấm khác không? Trời lạnh thiệt.
- Dĩ nhiên tôi c̣n nhiều cái khác ở nhà. Tặng anh câi này nhé.
Vừa nói tôi vừa cởi áo, anh lại ngăn
-No No. Ông đang mặc cởi ra sẽ bị lạnh.
- Không sao, tôi chỉ lạnh chút từ đây ra parking thôi. Vô xe là ấm ngay.
Anh vẫn cương quyết
-No No... Tôi ngại lắm. Ông đang dùng mà. Hay ông về nhà có cái nào cũ, mai mang lại cho tôi cũng được. Tôi vẫn sẽ ở đây tối mai.
Ô hay cái anh này!
Lần đầu tiên tôi gặp một người vô gia cư… khó tính đến vậỵ!
Biết ư anh, thôi không nói thêm nữa. Nhà tôi cũng gần, về gom một hai cái khác tới tặng anh ngay cũng không ǵ khó khăn. Nhưng khi mở cửa xe thấy một cái áo khoác khác đang nằm ở ghế sau, tôi bèn đổi ư định, thay chiếc áo rất ấm đang mặc cầm tay trở lại gặp anh homeless.
-Đây, tôi có cái áo khác mặc rồi đây nè, không lạnh đâu. Ông chịu nhận cái áo này chưa?
Anh nh́n tôi với ánh mắt đầy ngạc nhiên khi thấy tôi trở lại, và trong mấy giây tôi cảm nhận được sự cảm kích chân thành trong ánh mắt anh nh́n tôi. Không c̣n lư do nào để từ chối.
Tôi trao cái áo và quay đi, kịp nghe anh nói khẽ như th́ thầm với chính ḿnh hơn là cho tôi nghe: “God bless you”.
VietBF@sưu tập