Đó là lần đầu tiên, khi hai chúng tôi (là chị dâu em chồng) ngồi với nhau ở một quán Cafe gần nhà. Chị đă ôm lấy tôi mà khóc. Khóc như chưa bao giờ được khóc (có lẽ vậy !). Bởi phải đến hơn 30 năm về làm dâu nhà chúng tôi. Tôi mới thấy chị khóc đến đau đớn tột cùng như thế.
Khó tin thật !
Chị lấy anh hai nhà tôi v́ yêu và được yêu. Chị là hoa khôi của Trường Đại học Sư phạm khoa Văn . C̣n anh hai tôi, chỉ là một anh Lính Hải quân luôn đóng quân ngoài Đảo xa. Họ yêu nhau qua những lá thư viết tay gửi bằng đường Buu điện (của những năm 70 ). Thỉnh thoảng mới được gặp một lần, chừng một hai ngày khi anh hai được đơn vị cho nghỉ phép hoặc chuyển vùng công tác. Họ yêu nhau trong sáng (như thời ấy vẫn vậy _ YÊU NHAU CHỈ V̀ YÊU NHAU !
" Chưa nắm tay nhau, chưa ngồi xáp lại , chưa dám hôn nhau ... " *
Rồi chị ra trường và về dạy gần nhà. Hai nhà tổ chức lễ ăn hỏi đơn giản mà ấm cúng. Sau gần hai năm , tổ chức đám cưới vào ngày mồng hai tết khi mưa xuân lất phất ( v́ Lính không có nhiều thời gian ). Hôm đó, sao trời lại đổ cơn mưa lớn đến vậy, chúng tôi đi đón dâu bằng xe đạp ( thời gian đó ít có xe máy). Cả hai họ ướt như chuột, và ngă lấm lem bùn đất . Nhưng ...Ông trời lại trêu ngươi : Bác ruột tôi lại mất đúng cái ngày mà anh chị đám cưới chứ. Thời đó, nếu làm đám cưới không hoăn được th́ không hát ḥ, không nổ pháo và chỉ ... phát biểu cảm tưởng để chia vui với đôi vợ chồng trẻ mà thôi !
Nhưng sau đó, mọi việc đều rất tốt đẹp, bởi chị dâu rất đảm đang và giỏi mọi điều. Gia đ́nh tôi thương yêu chị nhiều lắm, cả họ hàng và làng xóm cũng quư chị bởi cái nết hiền lành phúc hậu của chị.
Thời điểm này, vào đầu những năm đầu 80, anh hai tôi ra quân và nhờ có chú làm bên Tàu viễn dương xin cho. Anh hai đă trở thành Thủy thủ Tàu viễn dương luôn đi nước ngoài chở hàng của Công ty Tàu biển Việt Nam.
Anh chị tôi hạnh phúc đón những đứa con lần lượt ra đời, xinh đẹp kháu khỉnh và thông minh giống như chị vậy !
Chị thật sự hạnh phúc !
Thời gian trôi nhanh, gia đ́nh anh chị của tôi, các cháu lớn khôn và sống cuộc sống khá giả ( nhưng chưa phải là giàu ), bởi đồng tiền làm ra rất vất vả với những khổ sở lênh đênh trên biển cả của anh hai tôi . Anh bảo chị dâu nghỉ dạy để lo cho các con, lúc đầu chị không muốn, nhưng v́ các con và nghe lời anh hai nên chị đồng ư !
....
Càng nhiều tiền và được vợ chăm sóc kỹ càng, ăn uống khoa học nên khỏe và trẻ ra. Bỗng dưng ...anh hai đổ đốn có bồ bịch ở tuổi năm mấy sáu mươi ... anh đi sớm về khuya,( lúc này lớn tuổi không đi biển mà làm điều độ trên bờ). Chị không biết ǵ cả, cứ yêu, cứ kính trọng và tôn thờ chồng như xưa vậy.
Thế mới khổ !
Bỗng đâu có một ngày, một cô gái đáng tuổi con chị đến tuyên bố :
- Bà ly dị anh *** đi, chứ anh ấy không yêu không thương ǵ bà nữa đâu, bà chị đáng thương ơi !
Chị b́nh tĩnh lắm mới không ngă xuống. Anh về chị hỏi :
- Có đúng như vậy không anh ?
Anh trả lời một câu thôi :
- Ừ , vậy đấy ! Không chịu được th́ cứ tự nhiên ra đi !
Thật cay đắng !
Thời gian này các con của anh chị đă đi làm, đi nước ngoài sống và làm việc bên đó, đứa đă ra riêng ...Chị đau khổ và chị ngă qųy, ốm liệt giường nhiều ngày. Anh hai tôi sợ quá, bất chợt giật ḿnh v́ đă tàn nhẫn với chị, hối hận xin chị tha thứ !
Chị buồn lắm, nhưng do sống an phận và sợ người ngoài biết, các con biết ... nên chị lại càng suy sụp hơn.
Thật đáng thương !
Sau nhiều ngày suy nghĩ và đấu tranh tư tưởng măi. Chị đă đặt vé máy bay đi du lịch và chị quyết định, sẽ ở lại cùng vợ chồng con trai lớn, đang làm việc và định cư tại Mỹ !
Chị nói :
- Lúc nào chị cảm thấy Tâm ḿnh yên, chị sẽ về. Thỉnh thoảng em sang nấu món anh thích, chị đă ghi trong sổ để trên kệ tủ bếp phía bên phải em ạ. Những thứ thuốc anh đang dùng hàng ngày, chị để trong tủ thuốc ở pḥng ngủ. Nếu hết, chị sẽ mua gửi về. Tất cả chị nhờ em !
Chị nói với tôi trong những tiếng nấc nghẹn ngào. Tôi ôm lấy chị ...Người đàn bà xuân sắc mặn mà ngày nào, một hoa khôi khó ai sánh bằng một thời và là một người vợ tảo tần yêu chồng thương con ngày nào ...giờ đây như một bà lăo.
Thật xót xa !!!
VietBF@sưu tập