Hôm nay đúng ngày 24.12, tối nay có lễ trọng của người theo đạo Thiên chúa - lễ Noel.
Cứ theo lịch sử Thiên Chúa giáo (c̣n gọi là đạo Gia Tô) th́ Đức Chúa Jesus (Giê Su) sinh ngày 25.12, cách nay 2023 năm. Ngày sinh của ngài đă được cả nhân loại thừa nhận là khởi thủy, mở đầu cho công lịch, dù rằng thế giới cũng tồn tại song song Phật lịch (Phật đản) hoặc lịch Hồi giáo (ngày của thánh Muhammad)…
Dẫu trong đám chúng ta theo hay không theo đạo Gia Tô, không thờ Đức chúa Jesus th́ đạo của ngài vẫn gắn bó với mỗi người, ít nhất là ngày tháng năm sinh được ghi trong giấy khai sinh, chứng minh thư, thẻ căn cước, hộ chiếu, lư lịch, v.v... đều căn cứ theo lịch tính ngày tháng năm liên quan tới ngày sinh của ngài.
Hôm nay lễ Giáng sinh, mừng ngày ngài ra đời. Sinh có nghĩa là sinh đẻ, sinh ra; giáng nghĩa là từ trên hạ xuống, bay xuống. Tiên giáng trần là tiên từ trên trời hạ xuống trần gian, xuống cơi trần tục của người đời. Vua (bệ hạ) giáng lâm để nói về con người có uy như thần thánh xuống chốn nhân gian vậy. “Giáng thế” nghĩa là thánh thần tiên phật bụt xuất hiện trên thế gian cứu giúp chúng sinh. Chúa Jesus sinh ra ở trên đời bởi được Đức Chúa Trời cử xuống che chở cho con người, nên gọi cuộc sinh nở vĩ đại này gọi là Giáng sinh.
Ngày ngài Giáng sinh, 25.12, là lễ trọng, lớn nhất, đặc biệt nhất của người theo đạo Gia Tô. Ngày này, người ta c̣n gọi bằng những cách gọi khác như “lễ Thiên chúa giáng sinh”, “lễ Noel”, “Christmas”… Có lẽ do quan niệm và phong tục, nhưng cũng có thể do sốt ruột chờ đón lễ trọng, nên ngay từ tối 24.12 bên đạo đă làm lễ vọng, Noel diễn ra vào tối 24 chứ không phải 25 chính v́ vậy.
Tương truyền, sau khi Đức mẹ Maria sinh ra ngài, ngài được nuôi nấng trong hang đá, nằm trong máng cỏ, có những con dê, cừu tới dâng sữa nuôi ngài. Hang đá đă trở thành thứ biểu tượng linh thiêng phổ biến nhất trên toàn thế giới. Hầu như mọi nhà thờ trên quả địa cầu này, dù thánh địa to hay nhỏ, đều có hang đá. Tháp chuông uy nghi để cứu rỗi linh hồn con người, c̣n hang đá là nơi để người ta tới chiêm bái, biết ơn, tưởng nhớ một vĩ nhân đă ra đời.
Tôi sống ở Sài G̣n đă gần nửa thế kỷ, mấy chục năm ở gần khu vực đặc biệt của đạo Gia Tô, đường Phạm Thế Hiển, nơi cộng đồng Thiên chúa giáo dày đặc, chứng kiến nhiều lễ Giáng sinh thật vui tươi, sống động.
Cũng cần nói thêm, năm 1954, sau khi cộng sản chiến thắng ở miền Bắc, hiệp định Geneve được kư kết, hơn 1 triệu người, hầu hết là tín đồ Công giáo đă bỏ quê hương bản quán để vào miền Nam. Đó là cuộc di cư vĩ đại chưa từng có kể từ thời Lạc Long Quân đem con xuống biển sinh sống. Nó chỉ sau cuộc di cư vĩ đại hơn với gần 3 triệu người bỏ nước ra đi những năm sau 1975.
Lư do duy nhất của cả hai cuộc là chạy trốn cộng sản. Tất nhiên, theo người cộng sản tuyên truyền, việc người miền Bắc, nhất là giáo dân Thiên chúa chạy vào Nam là bởi sự xúi giục của các thế lực phản động, âm mưu của CIA… nhưng về sau này th́ cả người đi lẫn người ở lại hiểu rằng, đi là thượng sách. Cách đối xử của người cộng sản vô thần đối với đạo Thiên chúa, với giáo dân, với nhà thờ, cơ sở thừa tự, v.v... sau năm 1954 cũng như sau 1975 đă cho người ta thấy, nếu ở lại cũng không khác ǵ bỏ đạo, không khác ǵ bị chính quyền rút phép thông công.
Dân di cư 1954 vào Nam tập trung chủ yếu ở 2 khu vực: Miền Đông Nam Bộ, nhiều nhất là vùng Xuân Lộc, Biên Ḥa, Gia Kiệm (đều thuộc tỉnh Đồng Nai) và Sài G̣n. Tại thành phố này, người di cư hầu như dồn về vùng ven kênh Đôi, phía tây nam thành phố, sống dọc theo đường Phạm Thế Hiển, và khu vực quận G̣ Vấp, chỗ đường Thống Nhất, Phạm Văn Chiêu bây giờ, cứ vài trăm mét lại có một nhà thờ bề thế, hoành tráng.
Phạm Thế Hiển là một trong số ít con đường dài nhất thành phố, bắt đầu từ cầu chữ Y kéo qua quận 4, quận 8 nối xuống tít huyện B́nh Chánh. Tôi có lần đă sửng sốt khi chạy xe máy dọc con đường để khám phá nó, giời ạ, dài tới mức nhà đánh số tới hơn 3.000. Chưa có đường phố nào mà số nhà tới 4 con số, như Phạm Thế Hiển.
Cộng đồng giáo dân ở Phạm Thế Hiển quận 8 sống rất yên b́nh, ít tệ nạn xă hội, khác hẳn so với bên quận 4 lừng tiếng dữ dằn, chém người như ngóe. Cứ đi vài trăm mét lại có nhà thờ, lớn nhỏ khác nhau nhưng đều tạo cảm giác cuộc sống an yên, tâm hồn được giải thoát khỏi những vướng víu trần tục, đau khổ. Cứ mỗi mùa Giáng sinh, vùng đạo Phạm Thế Hiển sinh sắc hẳn lên, trở thành nơi cuốn hút người từ mọi nơi đổ về, nhất là đám trẻ. Suốt cả tuần trước ngày Giáng sinh, cứ nườm nượp nườm nượp, ngựa xe như nước áo quần như nêm, vui trong hồng ân của Thiên chúa. Hồi cầu Nhị Thiên Đường chỉ mỗn cây cầu cũ, có đêm tôi đi làm về không tài nào lách nổi qua cầu, đành phải quay lại ngủ bàn cơ quan, muỗi đốt một phen nhớ đời.
Nét đặc biệt nhất của khu đạo Phạm Thế Hiển là hang đá. Dẫu biết trong tâm hồn mỗi con chiên của Chúa đă có hang đá linh thiêng rồi nhưng mùa lễ trọng, người ta thi nhau trổ tài xây hang, làm hang. Không phải để ganh đua, hơn thua, con gà hơn nhau tiếng gáy (người theo đạo không mang thói tục tầm thường ấy như thường thấy ở người vô đạo) mà để cùng nhau tô điểm nước Chúa đẹp đẽ rộn ràng hơn. Nhà thờ có hang đá, tất nhiên rồi, nhưng hầu như mỗi nhà, gia đ́nh mặt tiền phố, hoặc vài nhà liền nhau, đều làm hang đá, cùng nhớ ngày Chúa chào đời, tạo nên phố hang đá thật ấn tượng.
Trên những hang đá hoặc ṿm cao mặt tiền nhà thờ thường có ḍng chữ latin "Emmanuel", tôi người ngoại đạo nên không hiểu nghĩa, có lần mạo muội hỏi vị linh mục nhà thờ B́nh Thái, đường Phạm Thế Hiển, quận 8, Sài G̣n nghĩa là ǵ. Ông đang bận chuyện tṛ với mấy giáo dân khi lễ đă tan, giải nghĩa rằng đó là "Chúa ở cùng chúng ta". Chúa luôn hiện hữu trong mọi con người, trong cuộc sống hằng ngày.
Bài này chỉ nói tới hang đá nhà thờ, chứ nước ta cũng c̣n thứ hang đá nữa, đang dần dần phai nhạt, chả mấy người quan tâm. Mộ đá lại càng không bàn, nhất là khi ḷng ta đang kính cẩn hướng về Chúa, nhà thờ, hang đá, Noel, Giáng sinh.
Nguyễn Thông (vô thần chứ không vô đạo) xin tặng bài này cho những người có đạo.
Người Thiên Chúa Giáo luôn nói lên sự thật khiến Việt+ ghét cay ghét đắng
Trong khi đa số các quốc gia, với hơn một nửa dân số thế giới đă cùng một mục đích, t́m ra chân lư của hạnh phúc đó là các quyền con người, của xă hội trật tự có tổ chức, quyền lực thuộc về nhân dân.
Th́ vẫn c̣n những quốc gia quyền lực thuộc về những kẻ độc tài, những đảng phái cầm quyền bằng bạo lực. Và khi quyền lực được tuyệt đối hoá trong tay họ là thói đạo đức giả xuất hiện. Đấy là những quốc gia bất hạnh và đau khổ.
Đạo đức giả là sự xuất hiện đầy chất giả tạo của đức tính hay ḷng tốt, trong khi che giấu những bản chất xấu xa thực sự;
Trong một ư nghĩa chung, đạo đức giả có thể liên quan đến sự phân tán, giả vờ hoặc một sự giả tạo, đó là sự thất bại trong việc tuân theo các quy tắc và nguyên tắc đạo đức được thể hiện của chính ḿnh. Và ở nơi đó mọi luật lệ, mọi nguyên tắc bị chà đạp, và thói đạo đức giả lên ngôi.
Theo nhà triết học chính trị người Anh David Runciman, "Các loại lừa dối đạo đức giả bao hàm tuyên bố về kiến thức mà người ta thiếu, tuyên bố về sự nhất quán mà người ta không thể duy tŕ, tuyên bố về ḷng trung thành mà người ta không sở hữu, tuyên bố về một bản sắc mà người ta không nắm giữ".
Nhà báo chính trị Mỹ Michael Gerson nói rằng đạo đức giả chính trị là "việc sử dụng mặt nạ có ư thức để đánh lừa công chúng và thu được lợi ích chính trị".
Như vậy đạo đức giả thuộc về bản chất của những kẻ nắm quyền lực tuyệt đối, nó là thuộc tính của những kẻ có phẩm chất thấp hèn, thiếu kiến thức nhưng thích chiếm đoạt những thứ của người khác. Khi chiếm đoạt được họ che đậy bằng bộ mặt nhân từ, bằng những khẩu hiệu, bằng những tấm gương đạo đức được nhào nặn rất kệch cỡm lố lăng.
Trong đấu tranh cách mạng, chống đế quốc, thực dân, phong kiến cán bộ phong trào đi trước, chết chóc tù đầy gian khổ lắm. Nhưng dân chết oan v́ họ cũng nhiều, họ cứ ḥ hét xông lên bằng các phong trào học tập Lê Văn Tám, Nguyễn Văn Trỗi, Vơ Thị Sáu, Trần Văn Ơn…, lấy ư chí căm thù làm động lực để chống lại bom đạn nên máu chảy thành sông, thây chết thành núi, điển h́nh là trận chiến Điện Biên Phủ 1954, Tổng tiến công và nổi dậy Mậu thân năm 1968, chiến dịch Quảng trị 1972… Họ nướng không biết bao nhiêu người v́ chiến thắng.
Dành được độc lập, thống nhất đất nước phải trải qua mấy chục năm chiến tranh, mấy triệu người chết, hàng triệu người thương tật - theo tổng kết của thế giới, chiến tranh Việt Nam là cuộc chiến kéo dài nhất trong lịch sử hiện đại của loài người, dưới sự lănh đạo của giai cấp vô sản.
Sau này hoà b́nh, các phong trào được đẻ ra khắp mọi lĩnh vực, khắp mọi thành phần trong xă hội.
Phong trào làm kinh tế, phong trào này đè lên phong trào kia phá hoại lẫn nhau.
Phong trào trồng rừng, phong trào mía đường, phong trào thủy điện, phong trào nhà máy xi măng ḷ đứng, phong trào trồng cây mắc ca, phong trào nuôi ốc biêu vàng…. Nghĩ đến mà hăi, toàn phong trào của một lũ phá hoại, trộm cắp, tham ô, tham nhũng.
Kinh hoàng nhất là phong trào xây dựng sân Golf, nơi ăn chơi tụ tập của những cán bộ phong trào, bàn mưu tính kế xây dựng phong trào móc tiền dân, tiền ngân sách.
Phong trào xây dựng sân bay để các quan đi lại cho tiện, cho sướng, cho oai… chỉ khổ thằng dân è cổ đóng thuế.
Các phong trào được thống nhất cao từ chóp bu lănh đạo đất nước, mà đa số trưởng thành từ cán bộ phong trào- những người từ Tuyên giáo, đảng, đoàn mà ra, không hề có kiến thức về chuyên môn khoa học kỹ thuật, quản lư, quản trị, chỉ ăn tục nói phét, giáo điều, lư luận suông…
Những kẻ như thế, cứ ngồi nghĩ ra phong trào để trở thành hạt nhân làm lănh đạo đất nước, làm sao mà tệ nạn tham nhũng tiêu cực không tràn lan, vô phương cứu chữa, đất nước không bị hủy hoại hoang tàn.
|
|