Một đạo sĩ trước khi viên tịch, ngoắc đệ tử ruột đến thều thào mấy chữ : ”...đừng lấy con mèo", rồi...tịch.
- Người đệ tử là người rất sáng dạ, theo thầy đã lâu, lý lẽ đất trời đã thấu, nhưng ko làm sao hiểu được ý thầy. Cứ mỗi lần ngồi thiền thì mèo mẹ mèo con kéo đến, quấy nhiễu tâm trí.
Ông quyết định đi lên núi cao, ẩn dật, tu luyện để hiểu được tâm ý của thầy. Ông tìm đc một cái hang nhỏ lưng chừng núi. Dưới núi là một ngôi làng nhỏ. Ngọn núi này có nhiều tu sĩ đến đây để tu luyện. Dân làng ngoài nghề tiều phu, nương rẫy còn có thêm thu nhập nhờ cung cấp những thứ thiết yếu cho các tu sĩ. Họ hiểu và rất tôn kính những tu sĩ này. Ở đây mùa xuân, mùa hạ thì còn lui tới đc, nhưng đến mùa đông thì tuyết phủ dày, ko còn biết đâu là núi, đâu là vực.
Các tu sĩ dầu đã đạt đc thần Thông, có thể ko cần ăn uống trong vài tháng. Nhưng, họ buộc phải có đường...! Họ chỉ cần dùng một ít đường để giữ trí óc tỉnh táo khi thiền định. Vị tu sĩ của chúng ta cũng vậy, sau khi mua đc vài cục đường (giống như đường thốt nốt) chuẩn bị cho mùa đông sắp đến, ông phát hiện vài con chuột trong hang.
Nó bò ra ăn đường của ông. Ông đành xuống dưới làng mua thêm đường. Người dân biết cớ sự, bèn cho ông một con mèo để canh chừng lũ chuột. Quả nhiên lũ chuột bỏ đi. Con mèo này cũng có căn tu, nhưng nó cũng cần năng lượng. Ông bèn hoà nước với đường cho nó uống.
Mỗi khi nó đói thì lại meo meo làm ông ko tĩnh tâm đc. Ông bèn xuống làng tìm giải pháp. Người dân bèn cấp cho ông một con bò sữa. Sữa nhiều đủ cho cả con mèo và vị tu sĩ. Nhưng rồi ông lại bị quấy rầy vì phải đi cắt cỏ cho con bò, mà đường núi non hiểm trở, tuyết bắt đầu rơi.
Ông lại xuống làng tìm giải pháp. Người dân đề nghị ông dẫn một bà goá vừa mới ch,ết chồng lên núi. Bà goá còn trẻ, rất khỏe mạnh, vừa có thể chăm sóc cho cả bò và mèo, vừa có thể thay ông xuống làng để mua đồ. Ông sẽ ko còn bị quấy rầy và tập trung hoàn toàn cho việc tu luyện.
Giải pháp thật hoàn hảo! Từ đó.... hai vợ chồng sống hạnh phúc bên nhau đến răng long tóc trắng...
VietBF@sưu tập