Huỳnh Thị Tố Nga
HNNCBCĐ
Nhà cầm quyền Việt Nam đang rầm rộ chuẩn bị cho kỷ niệm 79 năm ngày quốc khánh 2/9. Treo cờ là vấn đề không thể thiếu đối với nhà cầm quyền hàng năm, họ đi từng nhà bắt buộc người dân phải treo cờ vào những ngày họ quy định. Nhân đây, xin nhận diện về hai lá cờ: Cờ đỏ sao vàng và cờ vàng ba sọc đỏ.
Với cờ đỏ sao vàng, một lá cờ có nguồn gốc từ tỉnh Phúc Kiến - Trung Quốc, mặc nhiên được đảng Cộng sản đem về làm cờ của đất nước, nếu công dân có sự t́m hiểu về nguồn gốc, th́ không thể nào xem đây là cờ quốc gia. Để chuẩn bị cho lễ quốc khánh, lực lượng dư luận viên của đảng hô hào "chiến dịch" sơn cờ trên nóc nhà, vách nhà.
Tưởng như chiến dịch này tôn xưng cờ đỏ sao vàng một cách "hoành tráng" nhưng kết quả lại phản tác dụng, tôn xưng một cách mù quáng u mê, chẳng những không làm cho lá cờ được trân trọng mà vô t́nh làm h́nh ảnh lá cờ bị chà đạp một cách xấu xí. V́ nh́n vào, việc sơn cờ lên vách nhà hay nóc nhà giống như đem lá cờ ra làm tṛ hề, gây phản cảm về mặt thẩm mỹ và sự phô diễn quá lố làm ư nghĩa của lá cờ đại diện cho quốc gia trở thành lố bịch.
Ở diễn biến khác, nổi cộm vụ việc các ca sĩ Việt Nam như Tóc Tiên, Phan Đinh Tùng, Phạm Khánh Phương,... đi tŕnh diễn ở nước ngoài, trên sân khấu có treo cờ vàng ba sọc đỏ. Không biết họ bị Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch "cảnh cáo" thế nào mà những ca sĩ này đă tự giác đăng bài trên trang cá nhân để xin lỗi, mặc dù sự việc xảy ra đă lâu.
Lực lượng dư luận viên nhảy vào chửi bới, mạt sát họ, cho dù về phương diện pháp luật, họ không vi phạm. Để có thể tồn tại và hoạt động nghề nghiệp dưới một chế độ như vậy, họ đă tỏ ra ăn năn hối lỗi, viết những lời xin lỗi "thống thiết".
Nhà cầm quyền Việt Nam vẫn chưa từ bỏ thái độ thù hằn đối với chế độ Việt Nam Cộng Ḥa đă tan ră đến nay nửa thế kỷ. Họ giăy lên như đĩa dính phải vôi khi thấy bất kỳ nơi nào hiện diện cờ vàng ba sọc đỏ. Bản thân họ không tự hỏi rằng, tại sao một thể chế đă không c̣n tồn tại nửa thế kỷ rồi, nhưng lá cờ đại diện cho chế độ đó vẫn c̣n trong ḷng hàng triệu người dân Việt Nam hiện đa số đang lưu vong và đă nhập quốc tịch khác.
C̣n lá cờ đỏ sao vàng, họ phải dùng mọi thủ đoạn, dùng giáo dục nhồi sọ để u mê người dân về nguồn gốc lá cờ, dùng thủ đoạn mị dân, nhất là giới trẻ để họ không hiểu biết về chính trị xă hội, để rồi yêu lá cờ đỏ sao vàng một cách máy móc. Họ dùng bạo lực, bạo quyền để đàn áp những người không thích lá cờ đỏ, bắt buộc những người đối lập phải chấp nhận lá cờ đỏ sao vàng.
Tại sao lại diễn ra hai thái cực như vậy? Với lá cờ vàng ba sọc đỏ, những người Việt Nam trân trọng nó, họ hiểu tại sao họ trân trọng, họ trân quư lá cờ này mặc dù nó đại diện cho một chế độ đă trở thành quá khứ. C̣n đối với một lá cờ đang đại diện cho chế độ hiện tại, nhà cầm quyền hầu như phải dùng mọi thủ đoạn để người dân "yêu" nó một cách mù quáng, vậy rơ ràng cộng sản đă thua! Họ không hiểu rằng, lá cờ không phải là vật chất mà nó là tinh thần dân tộc. Đă là tinh thần dân tộc, họ phải làm thế nào để người dân tự giác trân trọng lá cờ đại diện cho quốc gia ḿnh, khi lá cờ không đủ để gắn kết tinh thần dân tộc, vai tṛ của lá cờ đă thất bại.
Sự việc cộng sản nhảy dựng lên với lá cờ vàng ba sọc đỏ, cho thấy về mặt lănh đạo đất nước, họ chưa xứng tầm. Những chiêu tṛ xây dựng lực lượng dư luận viên chống phá những người đối lập quan điểm, chống lại sự độc tài của cộng sản, dùng bạo quyền để đàn áp người đấu tranh chỉ thể hiện sự yếu kém về phương diện thu phục ḷng người. Đảng cộng sản duy tŕ độc đảng, đàn áp mọi tiếng nói đối lập chỉ nhằm mục đích duy tŕ sự cai trị của họ, cộng sản tồn tại chỉ v́ lợi ích đảng phái chứ không v́ mục đích ǵ khác. Họ vẫn tiếp tục mị dân bằng những lời lẽ hoa mỹ, nhưng thực tế, những chính sách của họ chỉ nhằm mục đích tăng cường quyền lực của họ, họ nắm hầu hết kinh tế của đất nước v́ biết rằng, kinh tế là mạch máu nuôi sống đảng cộng sản.
Việt Nam vẫn c̣n gần mười triệu người dân sống trong cảnh đói nghèo, trong khi những đặc quyền đặc lợi quan chức cộng sản giành giật hết. Quan chức cộng sản có thể dùng một bữa ăn với số tiền có thể dành cho một gia đ́nh thu nhập trung b́nh sống cả năm hoặc một bữa ăn của họ có thể nuôi sống một gia đ́nh nghèo đói trong vài năm. Thử hỏi, như vậy họ có xứng đáng làm lănh đạo?!
Sau gần 50 năm, người Việt vẫn phải bỏ đất nước ra đi không dứt. Những người đấu tranh v́ dân chủ, nhân quyền cho đất nước, lần lượt ra đi, số lượng người tị nạn chính trị chỉ có tăng chứ không hề giảm. Người trong nước th́ bị đàn áp, khủng bố, bắt bớ tù đày. Trong khi đó, quan chức cộng sản vẫn ra rả điệp khúc "đảng cộng sản tồn tại không v́ mục đích nào khác, chỉ v́ lợi ích của nhân dân" th́ có phải quá xảo trá, mị dân.
Vậy nên, nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đừng hỏi tại sao, sau nửa thế kỷ, lá cờ vàng ba sọc đỏ vẫn tung bay trong ḷng hàng triệu người dân Việt Nam. Tuy chỉ tồn tại trong ṿng hai mươi năm, nhưng Việt Nam Cộng Ḥa đă để lại một di sản tinh thần rất lớn cho dân tộc Việt Nam, đó là tinh thần nhân văn, giáo dục khai phóng, đề cao sự tự do dân chủ. Tuy vẫn có những khiếm khuyết, nhưng bao nhiêu đó cũng đủ để người dân Việt Nam, đặc biệt là người dân Miền Nam vẫn trân trọng lá cờ vàng.
|
|