Có ông chuyên gia b́nh luận về t́nh h́nh kinh tế, chính trị Việt Nam nói rằng: Việt Nam không phải là nước chậm phát triển, cũng không phải là nước đang phát triển, nó là quốc gia khó phát triển.
Quá tŕnh phát triển kinh tế việc xuất hiện các “Đại gia” là điều tất nhiên, sự giàu có của nhiều người đáng lẽ ra là tín hiệu đáng mừng. Nhưng ở Việt Nam nó trở thành hậu họa.
Số phận của các đại gia rất mong manh, anh nào có tư máu mặt trước sau cũng bị cắt tiết đem tế thần, bảo vệ cho sự tốt đẹp của chế độ.
Lần lại mấy chục năm về trước, từ những ngày đầu hô hào mở cửa đến nay số phận của các đại gia Việt Nam thật là bèo bọt, rẻ rúng, lên voi xuống chó, vừa là thủ phạm vừa là nạn nhân, khi người đi săn phải biết ăn thịt chó. Com cóp cho cọp nó xơi.
Từ Nguyễn Văn Mười Hai, Tăng Minh Phụng, Quyết C̣i, Dũng Tân Hoàng Minh, Phạm Nhật Vũ, Trương Mỹ Lan… “nhập kho” có thể thấy tất cả đều là nạn nhân của những thủ đoạn “ném đá giấu tay, mượn gió bẻ măng, gắp lửa bỏ tay ngươi” và thực chất là thói đạo đức giả được che giấu dưới vỏ bọc “chống tham nhũng tiêu cực”
Có một thực tế các đại gia của Việt Nam làm giàu rất nhanh, được báo chí xây dựng h́nh ảnh rất hoành tráng.
Lúc cao trào họ được gặp gỡ các lănh đạo đảng nhà nước trong các chuyến thăm, chụp ảnh kỷ niệm, tặng thưởng Huân chương, đề cao sự đóng góp cho phát triển kinh tế đất nước.
Quan hệ giữa các đại gia với các lănh đạo đảng, nhà nước rất chân t́nh đầm ấm, chú Ba, anh Sáu, cụ Tổng… như người trong nhà.
Việc ǵ khó đă có anh Ba, chú Sáu đứng sau chỉ đạo, cứ thế mà múa dao phay, quay dao bầu chặt chém.
Hô hào pḥng chống tham nhũng lấy pḥng làm chính, không biết pḥng thế nào để bung toang be bét, hậu quả rất nghiêm trọng lúc ấy mới ḷ cùi thiêu đốt đă quá muộn.
Không thế có mà ăn cám, nuôi nó béo mới thịt.
Suốt ngày ra rả nói phải thay đổi cơ chế, chính sách, cải cách tư pháp, mọi việc vẫn ỳ ra, như thế đục nước mới bèo c̣. Tạo ra những lỗ hổng dụ các đại gia vào tṛng, thằng nào càng gian, càng tham, cậy thế, cậy quyền càng lao vào như thiêu thân.
Các quan chức mới dễ phủi trách nhiệm và luồn lách.
Nhà nước của dân, do dân v́ dân, đảng viên không được làm kinh tế, làm giàu, là nô bộc của dân nó vô lư “đùng đùng” vẫn cứ tồn tại để khoe bản chất chế độ.
Đồng lương công chức, viên chức, cán bộ chết đói vẫn không tinh giảm được biên chế, cậy đít không đi, v́ đă có bọn đàn em, sân sau, sân trước cung phụng.
Muốn thế chính sách, cơ chế, pháp luật càng mập mờ càng tốt, tham nhũng, tiêu cực muôn năm mới có đất ngày càng sinh sôi phát triển.
Tăng Minh phụng “ăn mắm mút ḍi” dành dụm được đồng nào mua đất, đụp một cái nhập ḷ.
Đất đai của Tăng Minh Phụng bị thu hồi, nhà nước tay không bắt giặc, chẳng phải đền bù một cắc.
Nhà nước chẳng cướp đất của dân bao giờ, nhà nước chỉ lấy đất của bọn tội phạm?
Đất của Tăng Minh Phụng đem ra đấu giá để hợp thức hoá cho các nhóm lợi ích được bảo kê, sân sau, sân trước chiếm đoạt.
Hỏi đất của Tăng Minh Phụng giờ này trong tay ai? Trời biết được, đi hỏi Nguyễn Tấn Dũng lúc ấy là Thống đốc ngân hàng, Trưởng ban chỉ đạo xử lư vụ Tăng Minh Phụng- Epsco sẽ rơ.
Đất đai của quốc gia, nhà nước không có tiền, các “cô, chú” cứ nhảy vào đầu tư sẽ dải thảm đỏ đón chào.
Các cô, các chú không có tiền, cũng toàn tay không bắt giặc.
Tiền ở đâu? Tiền trong dân nhiều lắm, phải t́m cách moi ra. Cả hệ thống chính trị, quyền lực, chính sách trong tay chuyện này dễ ợt, Chính phủ sẽ đồng hành - Lợi ích hài hoà, rủi ro cùng chia sẻ.
Nhà băng, Ủy ban Chứng khoán, hệ thống truyền thông trong tay nhà nước.
Nhà băng sẽ cho các cô, các chú vay.
Tiền nhà băng đă có dân lo, mỡ nó rán nó.
Các cô các chú phát hành trái phiếu vô tư, Uỷ Ban chứng khoán nhà nước sẽ sát cánh tha hồ lũng đoạn, Báo cáo tài chính cứ vẽ cho đẹp để làm mồi.
Nhà nước thông qua các cô, các chú để moi tiền dân, nên chẳng ngượng mồm khoe bản chất chế độ.
Làm như thế các quan rất an toàn, chẳng mất tư mồ hôi nào, sống bằng bảo kê, lại quả v́ thế anh nào cũng một ḷng bảo vệ chế độ, c̣n đảng c̣n ḿnh.
Các cô, các chú béo rồi, đă đến lúc phải thịt.
Giàu quá sinh hư đổ đốn, nhi nhoe đ̣i tự do dân chủ, thay đổi chế độ là loạn, mất đảng như bỡn.
Tài sản, đất đai nhà nước thu lại, nó là của dân đâu phải của các cô chú. Nhà nước chỉ mượn tay các cô, các chú móc tiền của dân. Đừng ảo tưởng, nhất là đừng “huếnh”.
Tiền của của thiên hạ nuốt không trôi được đâu.