Vợ chồng tôi hiếm muộn, 36 tuổi tôi mới đẻ được duy nhất một cậu con trai. Nó là tất cả của chúng tôi. Từ ngày có con, vợ chồng tôi vui lắm, dành hết tất cả những ǵ tốt đẹp cho nó. Tôi mong con trai học hành thành danh, xây dựng sự nghiệp ổn định rồi hẵng lấy vợ, vậy mà 24 tuổi nó đă kết hôn, v́ lỡ làm con nhà người ta có bầu.
Nhà không có điều kiện, vườn đất cũng vừa đủ nên chúng tôi cùng các con ở chung. Cưới được 3 năm vợ chồng nó xin phá ngôi nhà cũ đi để xây nhà mới. Vốn liếng của hai đứa vỏn vẹn được 150 triệu, hai ông bà già chúng tôi tích cóp được bao nhiêu th́ đưa con trai cưới vợ, làm nhà, số c̣n lại thiếu nó vay ngân hàng trả bằng lương hưu của chồng tôi và chúng muốn tôi bán bớt đất để trả nợ …
Có nhà đẹp, con dâu dường như thay đổi tính nết. Nó càng ngày càng khó tính, hay cáu gắt và giận dỗi vô cớ. Những lần xung đột mẹ chồng nàng dâu chẳng thể tránh được, hai mẹ con có lời qua tiếng lại. Phần v́ già cả, phần v́ nghĩ cho con cháu nên tôi không chấp làm ǵ. Nhiều khi cứ nhắm mắt cho qua để mọi chuyện b́nh yên, vậy mà mỗi lần như vậy con trai tôi lại gắt gỏng, không hài ḷng.
Đỉnh điểm hôm tôi ở nhà trông cháu, không may làm đổ hết hộp sữa bột của cháu xuống đất. Mẹ nó đi làm về thấy hộp sữa vơi, bẩn liền làm ầm lên. Con dâu cho rằng tôi mang sữa của cháu cho ai, mất vệ sinh. Giải thích không được, con dâu không nghe nó cứ ầm ĩ rồi khóc lóc với chồng. Thằng con trai tôi nóng tính lại nghe lời vợ mà thẳng thừng buông câu:
"Mẹ đă ở nhờ nhà con th́ phải biết điều. Đừng để con bực đuổi đi!".
Hoang mang trước những lời con trai nói, tôi sốc vô cùng. Cả đời tần tảo nuôi con, giờ già lại thành kẻ ăn bám, bị con coi thường như vậy. Nằm suy nghĩ, chán nản, tôi bàn với ông nhà ra ngoài thuê trọ ở cho thoải mái, chẳng thể sống chung được với con dâu đâu. Bố mẹ nuôi con th́ được chứ con nuôi bố mẹ th́ khó lắm.Ông nhà đồng ư với quyết định của tôi, ngày thông báo tin này, vợ chồng con trai chỉ vâng cái nhẹ chứ chẳng níu giữ hay có chút hối hận ǵ cả. Đứa con dâu th́ lẩm bẩm "Đáng lẽ ông bà nên ra ngoài ở riêng lâu rồi".
Tôi buồn lắm. Hơn 60 tuổi - cái tuổi được dưỡng già, an nhàn vậy mà vợ chồng tôi phải ra ngoài ở trọ. Có bao nhiêu của cải, đất đai cũng đều cho con hết vậy mà lúc trắng tay th́ chúng chẳng coi bố mẹ ra ǵ. Con trai chưa lấy vợ c̣n thương mẹ vậy mà giờ nó chỉ sợ mất vợ chứ không sợ mất chúng tôi, căi lời và đuổi bố mẹ già ra ngoài như thế. Hơn một tháng tôi chưa lúc nào ngủ ngon giấc, cứ nghĩ về con tôi lại khóc, chán nản. Con dâu không thương nhà chồng đă đành, đằng này con trai cũng chẳng biết nghĩ, xót cho bố mẹ.
Vợ chồng tôi quyết định đ̣i lại mảng đất, cũng may tôi chưa sang tên cho chúng. Cũng nhờ thỉnh thoảng tôi đọc chuyện trên báo chí, trên Facebook, nên tôi chưa vội sang tên, v́ từ đầu đến cuối làm nhà là vợ chồng tôi lo liệu. Tôi làm vậy là cuộc chiến tranh bùng nổ. Đến con trai tôi cũng ngạc nhiên khi chứng kiến vợ nó chống nạnh chửi tay đôi với bố mẹ chồng…
Vợ chồng tôi nhờ bà con giúp sức đ̣i nhà, đ̣i vườn trả lại 250 triệu( 100 triệu lăi) có bên xây dựng mua vật liệu làm chứng v́ chúng tôi chưa sang sổ hồng, tiền ngân hàng trả bằng lương của chồng tôi cộng với ông đi làm thêm …Làm được việc này là kỳ tích v́ chẳng lẽ chúng tôi đi ở thuê, chết sẽ ở nhà thuê, lỗi con cầu tự nên con chỉ biết thụ hưởng mà không biết lo cho bố mẹ, ở quê tôi vợ chồng tôi là người đầu tiên đ̣i lại nhà của con...
Nay tôi bán hết hai vợ chồng mua nhà nhỏ có chút vườn về sống gần anh em ruột thịt. Để tuổi già vui với các cháu, c̣n con trai tôi coi như bỏ đi, mặc nó sống sao th́ tự ḿnh chuốc lấy . . .
VietBF@sưu tập
|