12 Nút F Trên Bàn Phím, Ngày Nào Cũng Thấy Nhưng Lại Ít Dùng
Các bạn biết phím F1~F12 trên bàn phím là dùng như thế nào không?
Mỗi ngày chúng ta đều dùng bàn phím vi tính, mà trên bàn phím đó có các phím như phím F1 ~ F12, là 12 phím với những chức năng mặc định khác nhau, bạn có biết cách dùng của chúng không? Trên mỗi một bàn phím đều phái có ít nhất phím F1 tới F12, F là chỉ Function (Chức năng), mà phím người dùng thường sử dụng nhất thường là F5, tức “refresh” (làm mới), vậy c̣n chức năng của những nút F khác th́i có công dụng ǵ?
1. F1 = Help (Giúp đỡ)
Khi mở ra một phần mềm chương tŕnh nào đó nhưng bạn lại không biết được cách dùng của nó, bạn có thể ấn phím “F1” để t́m kiếm giúp đỡ người dùng, ví như ở tŕnh duyệt Chrome ấn F1, sẽ hiện ra cửa sổ nói rơ cho chúng ta biết chức năng của Chrome là ǵ, nếu như không có mở bất kỳ chương tŕnh nào mà ấn “F1”, th́ sẽ hiện ra cửa sổ nói rơ về “Giới thiệu Windows và trung tâm hỗ trợ” (Help & Support), hướng dẫn người dùng sử dụng Windows như thế nào.
Thật ra th́ khi đang sử dụng những chương tŕnh khác cũng có thể ấn F1 để t́m kiếm sự giúp đỡ của “Windows và trung tâm hỗ trợ”, chỉ cần ấn phím “Win” tức là bàn phím bên trái phía dưới có h́nh ảnh logo của Windows, tiếp sau đó ấn “F1” là được.
2. F2 = Rename (Đặt lại tên)
“F2” là dùng để đặt lại tên gọi của hồ sơ hoặc tài liệu, ngoài ra nếu như muốn đổi tên file ở trong google document, chỉ cần ấn “F2” là được.
3. F3 = Search (T́m kiếm)
“F3” là phím có chức năng t́m kiếm, nhấn phím “F3” là có thể t́m kiếm chữ từ ngữ, khi đang sử dụng tŕnh duyệt nó cũng có thể giúp người dùng t́m kiếm chữ viết của trang mạng đó; mà ở trong “máy vi tính” của bạn ấn “F3” chính là mở ra chương tŕnh t́m kiếm .
4. F4 = Address Bar, hay c̣n gọi là Location Bar, URL Bar (Thanh địa chỉ)
Nếu như bạn sử dụng “Internet Explorer”, ấn “F4” là dùng để mở ra địa chỉ lan URL, tức là bên dưới địa chỉ lan URL sẽ hiện ra một dăy danh sách địa chỉ URL bạn đă từng vào những địa chỉ trang web, hồ sơ hoặc tài liệu tập tin đính kèm v.v.. Nhưng, “F4” chỉ hỗ trợ sử dụng cho tŕnh duyệt Internet Explorer, không trợ giúp sử dụng với tŕnh duyệt Chrome và Firefox.
5. F5 = Refresh (Làm mới lại)
Với chức năng của phím này tin rằng không cần giới thiệu nhiều, “F5” tức refresh, b́nh thường dùng để làm mới lại trang web.
6. F6 = Move the address bar – Thanh di chuyển địa chỉ lan
“F6” khác với “F4”, F6 là mở ra địa chỉ lan, di chuyển nhanh đến địa chỉ lan, để cho người dùng nhanh chóng vào URL, ngoài ra với Chrome và Firefox cũng có thể dùng đến.
7. F7 = Chức năng đặc biệt
“F7” chỉ có tác dụng ở một số chương tŕnh phần mềm, ví dụ như trong “ACDSee 8” có thể dùng View Mode chuyển sang Filmstrip; mà ở định dạng DOS th́ có thể dùng như chức năng chỉ lệnh command mở ra những file đă từng sử dụng, chỉ cần bạn lựa chọn th́ có thể làm tăng hiệu suất nhập vào và có thể sử dụng lặp lại nhiều lần,.
Căn cứ theo những ǵ ông tiết lộ trong cuộc phỏng vấn của Rolling Stone, có bài báo đă viết: “Bill Gates theo Đạo Công giáo La Mă” (Bill Gates follows Roman Catholicism). Không nghi ngờ ǵ nữa, sự thay đổi của Bill Gates theo hướng tích cực một phần lớn là kết quả của cuộc hôn nhân giữa ông với Melinda French, một người công giáo thuần thành.
Theo nhiều trang tiểu sử, họ sống với nhau hạnh phúc, đến nay đă có 3 người con. Nhưng c̣n hơn thế, họ là một đôi bạn tri kỷ, cùng đọc một số sách rồi thảo luận với nhau, cùng nhau theo đuổi một lư tưởng cao quư – lư tưởng chia sẻ t́nh yêu thương với tha nhân, đúng như lời Chúa dạy.
Năm 1994, khi nghe tin Bill Gates cưới Melinda, một nhân viên trong công ty mà ông làm chủ, tôi nói với bạn bè: “cô Melinda này may mắn quá”. Gần đây, khi biết Melinda đóng vai tṛ lớn lao trong việc “lôi kéo” chồng con vào những sinh hoạt tôn giáo và từ thiện, tôi lại nói với bạn bè: “ông Bill Gates này may mắn quá”.
Một người bạn vô thần nói với tôi rằng Bill Gates thay đổi chỉ v́ Melinda, thay v́ bởi chính Bill Gates muốn thay đổi. Tôi trả lời: “Này bạn, những người như bạn không thể hiểu được những giá trị thiêng liêng và cao quư. Người theo Đạo chúng tôi nghĩ rằng đó là ư Chúa – Chúa muốn một người như Bill Gates phải có ĐẠO, như thế sẽ có ích cho nhân loại nhiều hơn. Melinda chính là một sứ giả của Chúa đấy”.
Melinda Ann French sinh năm 1964 tại Dallas, Texas. Là con gái thứ hai trong bốn người con của ông Raymond Joseph French Jr., một kỹ sư về hàng không, và Elaine Agnes Amerland, một phụ nữ nội trợ. Melinda là một người Công giáo thuần thành, từng là học sinh xuất sắc của trường công giáo St. Monica Catholic School, có 2 bằng cử nhân của Đại học Duke, cử nhân khoa học computer và cử nhân kinh tế, và một bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh cũng của đại học đó.
Sau khi lấy chồng, bà đă dâng hiến đời ḿnh cho sự nghiệp từ thiện, san sẻ t́nh yêu thương với đồng loại, thực hành tôn chỉ của công giáo là yêu thương tha nhân. Bà tự nhắc nhở ḿnh và nhắc nhở mọi người rằng “Chúng ta phải lưu ư đến việc làm thế nào sử dụng ánh sáng này chiếu trên chúng ta” (We have to be careful in how we use this light shined on us). Đó là ánh sáng của Chúa – ánh sáng soi rọi cho chúng ta biết giá trị đích thực của con người là ǵ và đâu là đích để chúng ta hướng tới.
PVHg 16/10/2015
CHÚ THÍCH
[1] http://www.rollingstone.com/culture/...rview-20140313
[2] http://www.christianpost.com/news/bi...G4QbByglw03.99
[3] Nguyên văn: “Tôi không biết đích xác quyết định nào trong cuộc sống của bạn mà v́ nó bạn làm khác (với đức tin của bạn).
[4] Không rơ câu nói của Richard Dawkins được nói ra trong hoàn cảnh nào, nhưng Richard Dawkins là một người vô thần, nên tôi nghĩ ư của Dawkins là con người vốn yếu đuối, kém cỏi nên cảm thấy cần thiết phải có Chúa như một Đấng hộ mệnh, và do đó, Chúa chỉ là kết quả của trí tưởng tượng. Nhưng với những ǵ Bill Gates đă nói trong cuộc phỏng vấn, ta có thể hiểu rằng Bill Gates sử dụng ư kiến của Dawkins theo nghĩa ngược lại: sự tưởng tượng về sự sáng tạo của Chúa quả thật là hết sức cần thiết, v́ khoa học không thể giải thích được sự kỳ diệu và vẻ đẹp của thế giới, và v́ tin vào Chúa là khôn ngoan – tin vào Chúa th́ con người sẽ biết khiêm tốn hơn và sống đạo đức hơn.
[5] http://www.celebatheists.com/wiki/Bill_Gates
95% Người Dân Không Biết Ư Nghĩa Của Các Con Số Dưới Đáy Chai, Hộp Nhựa
Ở phía dưới đáy chai hay hộp thường có h́nh tam giác với mũi tên và một con số nằm giữa. Có lẽ ít ai để ư đến kư hiệu vô cùng quan trọng này.
Một số gia đ́nh và cửa hàng thực phẩm thấy sử dụng lại chai, hộp nhựa để đựng nước, dầu ăn, dấm... Nhiều người cho rằng, các chai, hộp nhựa này sau khi đă được rửa sạch th́ an toàn mà không biết rằng độc tính vẫn có thể phát tác trong quá tŕnh sử dụng.
Gần đây, câu chuyện về cô bé 12 tuổi sống tại Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất liên tiếp dùng một chai nước khoáng để đựng nước uống và mắc bệnh ung thư, đang trở thành chủ đề nóng trên nhiều diễn đàn.
Nguyên nhân chính là do chai nước chứa chất liệu gây độc hại khi sử dụng quá nhiều lần và gây bệnh ung thư. Chai nước khoáng thông thường hoặc chai soda khi đến nhiệt độ 70 độ C sẽ dễ bị biến dạng và giải phóng ra các độc chất.
Phía dưới đáy chai nước, hộp đựng thuốc hay thức ăn thường có kư hiệu h́nh tam giác với các mũi tên. Ở giữa h́nh tam giác là một con số cụ thể.
Chẳng hạn, b́nh nước uống của học sinh hay có số 7; chai nước tinh khiết, chai sữa hoặc nước ép trái cây thường có số 1; các chai dầu ăn, các lọ mỹ phẩm hay có số 2; c̣n các hộp mỳ ăn liền bằng nhựa có số 5 dưới đáy...
Thế nhưng, ít ai quan tâm hay t́m hiểu đến ư nghĩa của h́nh tam giác và những con số này. Thậm chí, những khảo sát về thói quen tiêu dùng của các tổ chức quốc tế cho thấy, có tới hơn 95% người tiêu dùng không biết đến ư nghĩa của các con số dưới đáy chai, hộp nhựa
Số 1 có nghĩa là PET (nhựa polyethylene terephthalate). Các chai nhựa đựng đồ uống khi tái sử dụng nếu đựng nước nóng quá 70 độ C không chỉ biến dạng mà c̣n phân giải ra các chất có hại cho sức khỏe.
Các nhà khoa học cũng phát hiện ra rằng, chế phẩm nhựa này nếu sử dụng quá 10 tháng có thể sinh ra các chất gây ung thư.
Số 2 có nghĩa là lượng HDPE - polyethylene có mật độ cao. Các chai nhựa này có khả năng chịu nhiệt tới 110 độ C, thường được dùng đựng thực phẩm, sữa tắm hoặc các vật có độ tinh khiết cao.
Khi tái sử dụng cần hết sức lưu ư, v́ loại nhựa này khó làm sạch, các chất c̣n sót lại rất dễ trở thành ổ vi khuẩn.
Số 3 là chất PVC - nhựa PVC. PVC thường có trong áo mưa thông thường, vật liệu xây dựng, đồ nhựa, hộp nhựa, tuy có độ dẻo tốt, giá rẻ nhưng thường chỉ sử dụng được đến độ nóng 81 độ C.
Chất này có thể giải phóng rất nhiều khi ở nhiệt độ cao nên hiếm khi dùng làm bao b́ sản phẩm, đồng thời cũng rất khó làm sạch và không thể tái sử dụng.
Số 4 là LDPE - polyethylene mật độ thấp. LDPE khá phổ biến trong các hộp ḿ và vỏ bim bim. Sản phẩm chứa chất này sẽ không thể làm nóng trong ḷ vi sóng, tránh nhiệt độ cao v́ sẽ giải phóng hóa chất.
Mọi người không nên để đồ ăn vặt đóng gói trong nhiệt độ cao và không dùng ḷ vi sóng để nấu ḿ ăn liền.
Số 5 là PP (nhựa polypropylene). PP thường có trên nắp hoặc đáy cốc cà phê, chai sữa thường, sữa chua hoặc chai nước trái cây. Chất này thường chịu được ở nhiệt độ 167 độ C nên có thể tái sử dụng, quay trong ḷ vi sóng.
Tuy nhiên, cần lưu ư rằng một số hộp đựng thức ăn dưới đáy có h́nh tam giác với số 5 nhưng trên nắp là số 1. Số 1 là PET, chất không chịu được nhiệt độ cao nên khi đặt trong ḷ vi sóng cần phải bỏ nắp hộp.
Số 6 là chất PS (polystiren). PS thường có ở các hộp mỳ ăn liền, hộp đựng đồ ăn nhanh. Dù chúng có khả năng chịu nhiệt và lạnh cao, nhưng không được dùng trong ḷ vi sóng v́ khi bị nóng sẽ giải phóng ra các chất hóa học.
Bên cạnh đó, cũng không được dùng đựng đồ có chất acid mạnh, chất kiềm mạnh, v́ sẽ phân giải ra chất polystyrene có hại cho cơ thể.
Số 7 là PC - nhựa PC. PC được sử dụng rất phổ biến, nhất là làm chai sữa, cốc dùng một lần. Nếu chai nhựa PC có sử dụng chất BPA (Bisphenol A) th́ sẽ rất có hại cho cơ thể.
Đối với cốc nhựa thông thường, bạn chú ư không đựng nước nóng. Nếu nhận thấy trên bề mặt nhựa có vết th́ lập tức bỏ ngay v́ đó có thể là các ổ vi khuẩn mà mắt thường không thấy.
Bên trên là thông tin vô cùng quan trọng v́ có liên quan đến sức khỏe của chúng ta. V́ vậy, mọi người nên đặc biệt chú ư đến con số dưới đáy hoặc trên nắp mỗi sản phẩm ḿnh mua.
V́ muốn cứu cô con gái bị bệnh máu trắng, hai vợ chồng đă nói ra một bí mật đau ḷng… Đọc xong câu chuyện, bạn có thể tha thứ cho người đàn ông da đen nọ không?
Cuối năm 2002, trên một số trang báo của Ư đă xuất hiện một thông báo t́m người rất đặc biệt:
Ngày 17/5/1992,
Ở băi đậu xe đường số 5, khu thương nghiệp thành phố Avenue, một người phụ nữ da trắng bị một chàng trai da đen cưỡng hiếp. Không lâu sau, người phụ nữ kia đă sinh ra một bé gái da đen. Cô và chồng đă không chút do dự mà gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng bé gái này.
Tuy nhiên điều không may chính là, hiện tại cô bé bị bệnh máu trắng, cần phải làm phẫu thuật cấy ghép tủy gấp, ba ruột của cô bé chính là niềm hy vọng duy nhất để cứu sống cô, hy vọng người năm xưa sau khi đọc được lời nhắn này, hăy mau chóng liên hệ với bác sĩ Adrew làm việc tại bệnh viện Elizabeth.
Bản tin t́m người này đă dấy lên một làn sóng dư luận trong xă hội
Tiêu điểm thắc mắc của mọi người chính là: “Người da đen này sẽ đứng ra hay không?”.
Hiển nhiên anh ta sẽ phải đối mặt với hai sự lựa chọn, nếu đứng ra, anh ta sẽ đối mặt với việc mất hết danh dự, gia đ́nh tan nát; nếu giữ im lặng, anh ta một lần nữa sẽ phạm phải tội lỗi… không thể tha thứ được.
Đây là một câu chuyện có thật, và câu chuyện này sẽ có kết cục như thế nào? Đối diện với một kẻ cưỡng gian… Bạn có tha thứ cho anh ta không? Xin hăy xem tiếp…
Cô bé bị bệnh máu trắng liên quan đến một bí mật …
Ở một khu dân cư thuộc thành phố Foyer nước Ư, Marda 35 tuổi là người phụ nữ luôn bị mọi người x́ xào bàn tán. Bởi cô và chồng cô Peters đều là người da trắng, nhưng trong hai đứa con của họ, lại có một đứa là da đen.
Hiện tượng ḱ quặc này đă khiến cho những người hàng xóm bên cạnh không khỏi cảm thấy ṭ ṃ, Marda luôn cười nói với họ rằng, do bà nội của ḿnh là người da đen, ông nội là người da trắng, nên đứa con gái Monica mới xuất hiện sự lại giống như vậy.
Để t́m tủy xương thích hợp, bí mật này không c̣n che đậy được nữa…
Mùa thu năm 2002, cô bé da đen Monica liên tục bị sốt cao. Cuối cùng bác sĩ Andrew chuẩn đoán Monica bị bệnh máu trắng, biện pháp chữa trị duy nhất là làm phẫu thuật cấy ghép tủy.
Bác sĩ phân tích: “Hết thảy những người có quan hệ huyết thống với Monica, hăy đến bệnh viện để làm xét nghiệm tủy xương, bởi những người như vậy là dễ dàng t́m được mẫu tủy thích hợp nhất, cả nhà và người thân họ hàng của hai bên, tốt nhất đều nên đến bệnh viện để làm xét nghiệm”.
Nghe thông báo này, mặt Marda bỗng tái nhợt, nhưng vẫn bảo cả nhà đến làm xét nghiệm tủy xương, kết quả không có ai thích hợp cả.
Bác sĩ lại nói với họ, t́nh huống giống như Monica, tỉ lệ để t́m được tủy thích hợp thật sự là rất nhỏ.
Bây giờ vẫn c̣n một biện pháp hữu hiệu nhất, chính là Marda và chồng cô sinh thêm một đứa bé nữa, lấy máu trên cuống rốn của đứa bé này truyền cho Monica.
Hai vợ chồng này nghe xong, im lặng một hồi lâu… Cuối cùng họ nói: “Cho chúng tôi thời gian suy nghĩ”.
Thật không ngờ…
Buổi tối Thứ Hai, bác sĩ Andrew đang trực ban, bỗng cửa pḥng bị đẩy ra, là vợ chồng Marda.
Marda cắn chặt môi, chồng cô Peter nắm chặt lấy tay cô, vẻ mặt nghiêm túc nói với bác sĩ: “Chúng tôi có một chuyện muốn nói với ông, nhưng ông hăy hứa là sẽ giữ bí mật cho chúng tôi, bởi v́ đây chính là bí mật lâu năm của vợ chồng chúng tôi”.
“Chuyện xảy ra vào tháng 5/1992. Lúc đó, con gái lớn của chúng tôi Jelena đă được 2 tuổi, Marda làm việc trong một quán ăn, đến 10 giờ tối mỗi ngày mới được về nhà.
Buổi tối hôm đó trời mưa rất to, khi Marda tan ca trở về th́ trên đường đă gần như không c̣n ai nữa.
Khi đi ngang qua một băi đậu xe bị bỏ hoang, Marda nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, cô sợ hăi quay đầu lại nh́n, th́ thấy một chàng trai da đen đang đứng phía sau cô. Anh ta tay cầm một khúc cây, đánh cô ngất đi, và làm nhục cô.
Đợi đến khi Marda tỉnh lại, loạng choạng trở về nhà th́ đă hơn một giờ sáng, tôi lúc đó tựa như đă phát điên lên, xông ra ngoài để t́m người da đen kia tính sổ, nhưng từ sớm đă không có một bóng người nào ở đó cả.
Buổi tối hôm đó, hai vợ chồng chúng tôi ôm nhau khóc thảm thiết, cả bầu trời dường như đều đă đổ sập xuống”.
Kể đến đây, mắt của Peter ướt nḥe.
Anh kể tiếp: “Không lâu sau đó, Marda phát hiện ḿnh đă mang thai.
Chúng tôi vô cùng sợ hăi, lo sợ rằng đứa con này chính là của người da đen kia. Marda muốn phá bỏ cái thai này đi, nhưng ḷng tôi vẫn ôm một tia hy vọng, biết đâu đứa bé trong bụng này chính là con của chúng tôi th́ sao.
Cứ như vậy, chúng tôi đă thấp thỏm chờ đợi mấy tháng.
Tháng 3/1993, Marda hạ sinh một bé gái, là da đen. Chúng tôi đă hoàn toàn tuyệt vọng, cũng từng nghĩ rằng sẽ đem đứa bé này giao cho viện mồ côi, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng khóc của nó, chúng tôi lại không nhẫn tâm.
Chúng tôi quyết định sẽ đối xử tốt với cô bé này ……….
Nói cho cùng th́ Marda cũng đă mang thai nó, nó cũng là một sinh mệnh mà. Tôi và Marda đều là những tín đồ Cơ Đốc thành kính, sau cùng chúng tôi đă quyết định nuôi dưỡng nó, đặt tên cho nó là Monica”.
Khóe mắt của bác sĩ Andrew cũng đă cay cay, ông cuối cùng đă hiểu v́ sao đôi vợ chồng này lại sợ sinh thêm một đứa con như vậy.
Ông gật đầu tựa như đang suy nghĩ: “Nếu đă như vậy, dẫu cho ông bà có sinh thêm 10 đứa nữa, cũng rất khó sinh ra được đứa bé có tủy xương thích hợp với Monica!”
Ông nh́n Marda, như thử thăm ḍ, nói: “Ông bà phải t́m được cha ruột của Monica, nói không chừng tủy xương của anh ta, hoặc tủy xương của con cái anh ta có thể thích hợp với Monica”.
“Nhưng… ông bà có bằng ḷng để cho anh ta xuất hiện trong cuộc đời ḿnh lần nữa hay không?”
Marda nói: “V́ con, tôi bằng ḷng tha thứ cho anh ta, nếu như anh ta chịu bước ra để cứu đứa bé, tôi thề sẽ không khởi tố anh ta”.
Bác sĩ Andrew không khỏi chấn động sâu sắc bởi tấm ḷng ḷng thương con của người mẹ này.
Bản tin t́m người đặc thù này đă dấy lên một làn sóng hiến tủy khắp cả nước. Nhưng trong biển người mênh mông, huống hồ chuyện đă nhiều năm như vậy, biết đi đâu để t́m tên cưỡng gian năm xưa?
Marda và Peter suy nghĩ hết lần này đến lần khác, quyết định dùng h́nh thức giấu tên, để đăng một bản tin t́m người trên báo.
Tháng 11/2002, trên các tạp chí thành phố Foyer đều đăng một bản tin t́m người đặc biệt như miêu tả ở trên, bản tin khẩn cầu kẻ cưỡng gian đó hăy bước ra, v́ đó là hy vọng cuối cùng đối với mạng sống của bé gái bị bệnh máu trắng đáng thương kia.
Bản tin vừa được đưa ra đă gây nên tiếng vang mạnh mẽ trong xă hội. Thùng thư và điện thoại của bác sĩ Andrew mỗi ngày đều không thiếu những cuộc gọi khắp nơi trong nước, mọi người tranh nhau ḍ hỏi người phụ nữ này là ai, họ rất muốn được gặp cô, hy vọng có thể chung tay giúp đỡ cô.
Nhưng Marda đă cự tuyệt sự quan tâm của mọi người, cô không muốn tiết lộ họ tên của ḿnh, càng không muốn để cho người khác biết Monica chính là con gái của kẻ cưỡng hiếp kia.
Nếu như bạn là người da đen kia, bạn sẽ làm thế nào?
Lúc này giới truyền thông đối với kết cục của sự việc này đă tiến hành thảo luận trước. Các trang của tờ La Mă b́nh luận: “Người đàn ông da đen này sẽ xuất hiện không? Nếu như người đàn ông da đen này dũng cảm bước ra, vậy chúng ta sẽ nh́n nhận và đối đăi anh ta như thế nào? Pháp luật của chúng ta nên trừng phạt anh ta như thế nào?”
Anh ta v́ tội ác của ngày hôm qua mà nhận sự trừng phạt, hay là v́ sự dũng cảm của ngày hôm này mà nhận được lời tán dương?
Tin tức Foyer tiếp tục được đăng tải: “Nếu bạn là người đàn ông da đen đó, bạn sẽ làm thế nào?”
Những thảo luận này, đă khởi lên một làn sóng tranh luận khó cả đôi đường đối với quần chúng độc giả rộng lớn.
T́nh mẹ thương con này đă cảm động vô số người, cũng đă t́nh cờ giúp đỡ những bệnh nhân khác
Cai ngục ở vùng đó cũng tích cực giúp đỡ Marda. Họ đă cung cấp danh sách tội phạm từ sau năm 1992 cho bệnh viện, bởi người da đen trong thành phố này rất ít, vậy nên, kể từ 10 năm trước th́ tội phạm da đen cũng không nhiều.
Họ nói với Marda rằng: “Mặc dù có một số tội phạm năm đó không phải v́ phạm tội cưỡng hiếp và bị tuyên án, nhưng cũng có khả năng từng làm qua những chuyện như vậy”.
Có những người đă ra ngục rồi, có một số người vẫn c̣n ở trong ngục, Marda và Peter đă kết nối liên lạc với những người này, không ít tội phạm đă bị t́nh mẹ thương con của cô làm cho cảm động, bất luận là người da trắng hay da đen, họ đều tự nguyện tŕnh báo để làm xét nghiệm tủy xương, hy vọng có thể hiến tủy cho Monica, nhưng trong số họ cũng không có tủy xương thích hợp.
Rất nhiều tội phạm năm đó đều bày tỏ sự chân thành và quan tâm sâu sắc, họ đều cung cấp manh mối cho vợ chồng Marda.
Nhưng đáng tiếc thay, họ đều không phải là người da đen cưỡng hiếp năm đó.
Câu chuyện này cũng đă làm cảm động rất nhiều người dân, không ít người tự nguyện làm xét nghiệm tủy, để xem tủy xương của bản thân ḿnh có thích hợp hay không.
Người t́nh nguyện càng lúc càng nhiều lên tạo thành một làn sóng hiến tủy của những người t́nh nguyện tại thành phố Foyer, làn sóng ấy đă cứu được khá nhiều sinh mệnh của những người bị bệnh máu trắng, nhưng Monica lại không nằm trong số những người may mắn này.
Marda và Peter vẫn hồi hộp lo lắng mà chờ đợi người da đen kia xuất hiện…
Hơn hai tháng trôi qua, người này vẫn không xuất hiện
Hai vợ chồng thấp thỏm không yên, nghĩ rằng, cũng có thể người đàn ông da đen kia đă không c̣n trên cơi đời này nữa?
Cũng có thể đă rời khỏi quê nhà, từ lâu đă không c̣n ở Ư nữa rồi?
Cũng có thể anh ta không muốn hủy hoại cuộc sống của chính ḿnh, nên không muốn bước ra?…
Nhưng bất luận như thế nào, chỉ cần Monica c̣n sống một ngày, họ sẽ không từ bỏ hy vọng t́m kiếm người đàn ông da đen kia.
Người đàn ông bí ẩn…dần hé lộ
Sau khi bản tin t́m người đặc thù này xuất hiện trên trang báo ở thành phố Napoli, trong ḷng ông chủ 30 tuổi của một nhà hàng cao cấp bắt đầu dậy sóng.
Anh là người da đen, tên Achlia.
Ngày 17/5/1992, trong cuộc đời anh đă trải qua một đêm mưa tầm tă tựa như ác mộng, anh chính là người được nhắc đến trong câu chuyện trên.
Không ai có thể ngờ được rằng Achlia thắt lưng bạc triệu của ngày hôm này từng là một người rửa chén bị người ta sai tới sai lui. Bởi cha mẹ mất sớm, một người không được ăn học nhiều như anh đă phải lăn lộn kiếm sống từ rất sớm.
Người thông minh chăm chỉ như anh chỉ mong sao dùng sự cần cù lao động của ḿnh có thể đổi lấy tiền bạc và sự tôn trọng của người khác, nhưng trớ trêu thay ông chủ của anh là người phân biệt chủng tộc, dẫu cho anh cố gắng thế nào, vẫn luôn phải chịu đánh đập chửi mắng từ ông ta.
Hôm đó là sinh nhật lần thứ 20 của Achlia
Anh dự định sẽ nghỉ làm sớm để đón mừng sinh nhật của ḿnh, không ngờ trong lúc loay hoay đă vô t́nh làm rơi một cái đĩa, ông chủ túm chặt lấy cổ anh bắt anh phải nuốt hết những mảnh vỡ đó. Achlia căm phẫn dâng trào đă cho ông ta một đấm, rồi xông ra khỏi quán.
Anh vẫn chưa hết căm hận và quyết tâm báo thù người da trắng, buổi tối trên đường trời mưa tầm tă dường như không có một bóng người đi lại, trên băi đậu xe anh gặp Marda, xuất phát từ sự báo thù về phân biệt chủng tộc, anh đă vô t́nh cưỡng gian người phụ nữ vô tội đó.
Sau sự việc, Achlia trong ḷng thấp thỏm không yên. Ngay tối hôm đó, anh đă dùng số tiền đón sinh nhật của ḿnh mua vé xe lửa đến thành phố Napoli, rời xa khỏi thành phố này.
Về sau, Achlia kiếm được một công việc thuận lợi ở nhà hàng của một người Mỹ, đôi vợ chồng người Mỹ đó rất quư tính cách thông minh cần cù của anh, c̣n đem cô con gái Lina gả cho anh, về sau thậm chí c̣n giao cho anh quản lư toàn bộ công việc kinh doanh của nhà hàng.
Sự day dứt trong tâm lúc nào cũng đè nặng lên tâm hồn anh
Mấy năm trở lại đây, anh không chỉ phát triển nhà hàng thành một nhà hàng cao cấp sang trọng kinh doanh thịnh vượng, mà c̣n có được ba đứa con đáng yêu.
Trong mắt người nhà và người làm, Achlia thật sự là một ông chủ tốt, người chồng tốt và người cha tốt.
Vậy mà trong ḷng anh vẫn không sao quên được tội ác năm xưa mà ḿnh đă phạm. Anh luôn cầu nguyện với Thượng Đế xin Người hăy phù hộ người phụ nữ đă từng bị anh làm hại kia, hy vọng cô có thể b́nh an vô sự sống một cuộc sống hạnh phúc, và không bị tổn hại bởi những ǵ tội lỗi anh đă gây nên. Nhưng anh trước giờ chưa từng đem bí mật trong ḷng này nói với bất kỳ người nào cả.
Buổi sáng hôm đó, Achlia đă đọc đi đọc lại bản tin đó đến mấy lần, trực giác mách bảo rằng anh chính là kẻ cưỡng gian được t́m trên tờ báo đó. Anh không bao giờ nghĩ đến rằng, người phụ nữ đáng thương đó cuối cùng đă mang thai và đă nuôi dưỡng đứa con vốn không thuộc về ḿnh.
Cả ngày hôm đó, Achlia mấy lần muốn gọi điện thoại cho bác sĩ Andrew, nhưng mỗi lần điện thoại c̣n chưa quay xong anh liền vội cúp máy. Trong ḷng Achlia đang giăy giụa đau đớn, nếu như đứng ra thừa nhận tất cả, mọi người sẽ biết được quá khứ xấu xa nhất của anh, những đứa con sẽ không c̣n yêu thương anh nữa, anh sẽ mất đi gia đ́nh hạnh phúc và người vợ xinh đẹp, cũng sẽ mất đi sự tôn trọng của xă hội đối với ḿnh.
Hết thảy những thứ này là kết quả anh đă không ngừng nỗ lực phấn đấu trong suốt mấy năm nay, vất vả lắm mới có được!
Buổi tối hôm đó, khi đang ăn cơm, mọi người trong nhà đều bàn luận về những tin tức có liên quan đến Marda trên báo chí như những lần trước. Người vợ Lina nói: “Em thật sự rất khâm phục người phụ này, nếu như đổi lại là em, em sẽ không có can đảm để nuôi dưỡng con gái do ḿnh bị cưỡng hiếp rồi sinh ra, em càng khâm phục người chồng của cô ấy, anh ta quả thật là một người đàn ông đáng được tôn trọng, lại có thể chấp nhận một đứa con như thế”.
Achlia im lặng nghe những lời đàm luận của vợ rồi đột nhiên hỏi: “Vậy em nh́n nhận kẻ cưỡng hiếp đó như thế nào?”
Người vợ ḷng đầy căm phẫn nói: “Em tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn ta được, năm xưa đă làm sai rồi, vào thời khắc then chốt của bây giờ, hắn ta lại rụt cổ trốn tránh. Hắn ta thật đúng là quá đê tiện, quá ích kỷ rồi, thật là quá ghê tởm! Hắn ta đúng thật là con quỷ hèn nhát!”
Achlia ngơ ngác lắng nghe, muốn đem tất cả sự thật nói với vợ. Buổi tối hôm đó, do cậu con trai 5 tuổi không chịu ngủ, Achlia lần đầu tiên đă đánh nó một bạt tai. Đứa con trai vừa khóc vừa nói: “Ba là người ba xấu xa, con sẽ không c̣n quan tâm đến ba nữa. Ba không phải là ba của con nữa”.
Trong ḷng Achlia xung đột mạnh, anh ôm chặt con vào ḷng, nói: “Ba thật sự xin lỗi, ba sẽ không bao giờ đánh con nữa đâu. Tất cả là lỗi của ba, con hăy tha thứ cho ba, được không?”. Nói đến đây, nước mắt Achlia không ngừng trào ra.
Đứa con sợ quá, dường như nó cũng hiểu chuyện, vội lấy tay lau nước mắt và an ủi Achlia: “Được rồi, con tha thứ cho ba. Thầy giáo dạy rằng, đứa bé biết sai mà nhận lỗi mới là đứa bé ngoan”.
Achlia cả đêm trằn trọc không sao ngủ được, anh cảm thấy bản thân ḿnh dường như đang bị dày ṿ dưới địa ngục, những khung cảnh trong đêm mưa gió tội ác đó và h́nh bóng của người phụ nữ kia không ngừng đan xen xuất hiện trước mắt, và dường như anh c̣n nghe thấy tiếng khóc và tiếng gọi đau thương của người phụ nữ kia nữa. Anh không ngừng tự hỏi chính ḿnh: “Ḿnh rốt cuộc là người tốt, hay người xấu đây?”
Nghe thấy hơi thở đều đều của người vợ đang nằm bên cạnh, anh liền mất đi dũng khí để nói ra mọi chuyện.
Ngày hôm sau thần sắc anh cực kỳ tiều tụy, trong ḷng càng lúc càng nặng trĩu…
Người vợ rất nhanh đă nhận ra sự khác thường nên quan tâm hỏi han chồng.
Buổi sáng khi đi làm, các nhân viên đều chào hỏi anh thân thiết: Chào ngài tổng giám đốc! Anh sắc mặt tiều tụy chào lại họ, trong ḷng cảm thấy toàn là xấu hổ và nhục nhă. Achlia cảm thấy bầu trời dường như đă đổ sụp xuống rồi!
T́nh thương của người cha bùng lên
Mấy ngày sau, Achlia không cách nào im lặng được nữa, anh liền gọi điện thoại ẩn danh cho bác sĩ Andreew bằng điện thoại công cộng. Anh cố hết sức để giọng nói của ḿnh trông thật b́nh tĩnh: “Tôi rất muốn biết bệnh t́nh của cô bé bất hạnh kia”.
Bác sĩ Andrew trả lời rằng, bệnh t́nh của cô bé đó rất nghiêm trọng, cuối cùng ông c̣n thương cảm rằng: “Không biết con bé có thể đợi được đến ngày cha ruột của nó xuất hiện hay không”.
Lời nói này đă chạm đến tận đáy ḷng Achlia, t́nh thương của người cha đă bùng lên từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn anh, cô bé đó dù sao cũng là cốt nhục của ḿnh!
Anh quyết định bước ra để cứu Monica, anh đă phạm sai lầm một lần rồi, bây giờ không thể phạm sai lầm tiếp nữa.
Buổi tối hôm đó, anh lấy hết can đảm để nói với vợ tất cả. Cuối cùng anh nói: “Anh rất có khả năng chính là cha ruột của đứa bé đó! Anh phải đi cứu con bé!”
Vợ anh bàng hoàng, căm phẫn, thương tâm, trái tim như vỡ vụn ra khi nghe hết tất cả những điều này rồi nói: “Anh là đồ dối trá!”
Buổi tối hôm đó, cô đă dắt theo ba đứa con, lái xe đến nhà ba mẹ. Khi cô đem hết bí mật của Achlia kể lại với ba mẹ, đôi vợ chồng này lúc đầu cũng vô cùng tức giận, nhưng sau khi nghe xong đă rất mau chóng lấy lại b́nh tĩnh.
Họ nói với con gái rằng: “Chúng ta nên tức giận về hành vi của Achlia trong quá khứ. Nhưng con có từng nghĩ qua hay chưa, anh ấy có thể bước ra, cần có dũng khí lớn đến dường nào, điều này chứng minh rằng lương tâm của anh ta c̣n chưa mất đi. Con là hy vọng chồng con là một người từng phạm sai lầm, nhưng bây giờ có thể sửa đổi? Hay là muốn một người chồng măi măi chỉ biết chôn vùi quá khứ tàn ác?”
Cô đă im lặng không nói ǵ cả. Ngày hôm sau, trời vừa sáng Lina vội trở về bên cạnh Achlia, nh́n thấy Achlia cặp mắt đỏ hoe, Lina kiên định nói : “Achlia, anh hăy đến chỗ bác sĩ Andrew đi! Em sẽ đi cùng với anh!”
Trong tuyệt vọng luôn xuất hiện ánh sáng hy vọng
Ngày 3/2/2003, vợ chồng Achlia đă liên lạc được với bác sĩ Andrew. Ngày 8/2, vợ chồng Achlia vội đến bệnh viện Elizabeth, bệnh viện đă làm xét nghiệm DNA và kết quả là anh thật sự chính là cha ruột của Monica.
Khi biết được người đàn ông da đen đă làm nhục ḿnh cuối cùng đă dũng cảm bước ra, những giọt nước mắt hạnh phúc không ngừng lăn dài trên má Marda.
Cô đă căm hận Achlia trong suốt 10 năm, nhưng thời khắc này đây cô lại vô cùng cảm động.
Tất cả đều được tiến hành cực kỳ bí mật. Để bảo vệ đời tư của vợ chồng Achlia và vợ chồng Marda, bệnh viện đă không nói ra tên thật và thân phận của họ cho báo chí mà chỉ thông báo với kí giả rằng đă t́m được cha ruột của Monica.
Thông tin này đă khiến toàn bộ người dân thành phố quan tâm đến sự kiện này phấn khởi, họ không ngừng gọi điện thoại và viết thư cho bác sĩ Andrew, nhờ ông gửi sự tha thứ và ḷng tôn kính của họ đến người da đen này: “Anh ấy từng là tội nhân, nhưng giờ đây anh ấy là một anh hùng!”
Đối mặt, đó mới là sự cứu văn và chuộc tội thật sự
Ngày 10/2, vợ chồng Marda yêu cầu được gặp mặt Achlia. Lúc đầu, anh không có dũng khí gặp họ, nhưng Marda cầu xin hết lần này đến lần khác nên anh mới dám nhận lời.
Ngày 18/2, dưới sự sắp xếp bí mật của bệnh viện, Marda gặp Achlia trong pḥng khách của bệnh viện. Đầu tóc của anh vừa mới cắt, khi nh́n thấy Marda, bước chân nặng nề khó bước, sắc mặt tái nhợt hẳn lên. Marda và chồng bước đến, nắm chặt lấy tay anh, ngay tức khắc 3 người khóc không thành tiếng, nước mắt của ba người ḥa lẫn vào nhau.
Rất lâu sau, Achlia nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, xin lỗi, xin hăy tha thứ cho tôi! Câu nói này tôi đă chôn sâu trong ḷng suốt hơn 10 năm nay rồi, hôm nay cuối cùng đă có cơ hội để nói với chị”.
Marda nói: “Cảm ơn cậu đă có thể bước ra. Cúi xin Thượng Đế phù hộ, tủy xương của cậu đă cứu sống con gái tôi!”
Ngày 19/2, bệnh viện xét nghiêm xương tủy đối với Achlia, may mắn thay nó hoàn toàn thích hợp với Monica!
Bác sĩ xúc động nói: “Đây thật sự là ḱ tích!”
Ngày 22/2/2003, thời khắc mà mọi người chờ đợi từ lâu cuối cùng đă đến, xương tủy của Achlia được cấy ghép vào trong thân thể của Monica.
Một tuần sau đó, Monica khỏe mạnh xuất viện. Vợ chồng Marda đă hoàn toàn tha thứ cho Achlia, mời anh và bác sĩ Andrew đến nhà họ làm khách. Nhưng ngày hôm đó Achlia lại không đến, anh nhờ bác sĩ Andrew mang đến một lá thư.
Trong thư anh vô cùng day dứt nói rằng:
“Tôi không thể quấy nhiễu cuộc sống b́nh yên của anh chị lần nữa. Tôi chỉ hy vọng Monica và anh chị sẽ sống hạnh phúc bên nhau, nếu như anh chị có khó khăn ǵ, xin hăy nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp đến cùng! Đồng thời, tôi cũng rất cảm kích Monica, từ một ư nghĩa khác mà nói, là con bé đă cho tôi một cơ hội để chuộc tội, là con bé đă cho tôi có được những khoảnh khắc vui vẻ của nửa cuộc đời c̣n lại. Đây chính là món quá mà con bé đă tặng cho tôi!”
Đây quả thật là một câu chuyện xung đột tâm can, xúc động ḷng người…….
Có lẽ bạn cũng đă từng làm sai, đi lầm đường, nhưng chỉ cần có ḷng sửa lỗi th́ bạn có thể “b́nh thản mà đối mặt với tương lai”!
Câu Chuyện Đằng Sau Bức Ảnh Y Tế Rung Động Thế Giới
Bức ảnh lịch sử ghi lại khoảnh khắc sau ca ghép tim dài 23 giờ do bác sĩ Regila phụ trách. Ảnh: James Stansfield.
Vị bác sĩ với đôi mắt thâm quầng lo lắng theo dơi tín hiệu sinh tồn của người đàn ông trên bàn mổ, đằng xa nữ y tá ngủ gục sau ca phẫu thuật ghép tim kéo dài 23 giờ.
Gần 30 năm trôi qua, trái tim người thầy thuốc đă ngừng đập nhưng bệnh nhân được ông cứu sống vẫn c̣n. Không đơn thuần tái hiện nỗi vất vả của đội ngũ y tế, tác phẩm của nhiếp ảnh gia James Stansfield trên hết truyền tải mối liên kết đặc biệt giữa bác sĩ và người bệnh.
Theo Truth Inside of You, vị bác sĩ trong ảnh là Zbigniew Religa, người thực hiện ca ghép tim đầu tiên tại Ba Lan năm 1985. Hai năm sau, với tư cách Trưởng khoa Tim mạch tại Zabrze, ông quyết định nhận phẫu thuật cho Tadeusz Zitkevits 61 tuổi sau khi nhiều bác sĩ từ chối với lư do bệnh nhân quá già.
Ca phẫu thuật được đánh giá quá khó nếu không muốn nói là bất khả thi, song Regila chẳng hề nao núng. Tháng 8/1987, t́m được quả tim thích hợp cho Zitkevits, vị bác sĩ lập tức lên lịch mổ. Trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người, ca ghép tim kéo dài 23 giờ đồng hồ kết thúc thành công. Nhiếp ảnh gia người Mỹ James Stansfield có mặt tại bệnh viện đă kịp thời ghi lại giây phút Religa căng thẳng theo dơi tín hiệu sinh tồn của Zitkevits và một nữ y tá ngủ gục v́ mệt mỏi ở đằng xa.
Zitkevits bên bức ảnh lịch sử. Ảnh: Super Express.
Sau ca ghép rúng động thế giới, bác sĩ Regila tiếp tục cống hiến cho lĩnh vực tim mạch nước nhà cho đến khi qua đời ngày 8/3/2009. Cả Zitkevits lẫn Stansfield đều đến dự đám tang của ông.
Zitkevits, năm nay bước sang tuổi 90, chưa bao giờ quên ơn người thầy thuốc năm xưa và lưu giữ tấm ảnh trong pḥng mổ như bùa hộ mệnh. Tác phẩm của Stansfield trở thành khoảnh khắc lịch sử và được kênh National Geographic b́nh chọn là tấm ảnh đẹp nhất năm 1987.
Bạn Và “Người Yêu Cũ” Có Thể Đă Từng Biết Nhau Từ Kiếp Trước
Hai người yêu nhau không chỉ đơn giản là sự t́nh cờ mà là có mối lương duyên từ tiền kiếp. Vậy, dấu hiệu nào để nhận biết rằng hai người đă biết nhau từ kiếp trước khi mới gặp nhau?
Luân hồi chuyển kiếp là thực sự tồn tại
Trong cuộc sống hằng ngày, hẳn bạn cũng từng trải qua cảm giác đă gặp một ai đó từ trước dù mới chỉ gặp mặt lần đầu, giống như đă gặp nhau ở kiếp trước vậy!
Với những người hữu Thần th́ chuyện luân hồi chuyển kiếp không c̣n là điều ǵ mới mẻ và xa lạ. Tuy nhiên, vấn đề đó vẫn là điều gây tranh căi đối với các nhà khoa học, những câu chuyện nhớ về tiền kiếp của những đứa trẻ khi kể vanh vách những điều đă xảy ra ở kiếp trước đă khiến nhiều nhà khoa học kinh ngạc.
Tiến sĩ Stevenson, làm việc tại Đại học Virginia (Mỹ) đă dành 40 năm tâm sức để t́m hiểu kư ức tiền kiếp ở trẻ em.
Ông tiến hành theo dơi và nghiên cứu hơn 2.500 trường hợp trẻ em kể chuyện kiếp trước. Ông khẳng định, có hơn 1.200 trường hợp đă được chứng minh một cách khách quan.
Như vậy, khoa học cũng không thể phủ nhận mà nghiêm túc nghiên cứu chúng như một hiện tượng siêu nhiên.
Sau đây là những dấu hiệu cho thấy có thể bạn đă gặp một người từ kiếp trước rồi:
1. Quư mến ngay từ lần gặp đầu tiên
Giống như việc gặp lại một người thân lâu ngày, chúng ta sẽ có một cảm xúc thân thuộc, quư mến và có thiện cảm với người lần đầu tiên gặp gỡ.
Chắc hẳn bạn cũng ít nhất một lần trong đời trải qua cảm xúc này khi gặp một người hoàn toàn xa lạ nhưng giữa 2 người đă có một sự kết nối đặc biệt (như mối t́nh đầu tiên với người yêu cũ, hoặc t́nh yêu sét đánh chẳng hạn…).
Tùy thuộc vào mối quan hệ giữa bạn và người đó (như bạn bè, đồng nghiệp, người thân…) mà cảm xúc cũng khác nhau. Từ yêu mến, thiện cảm đến “yêu” ngay từ cái nh́n đầu tiên.
2. Ghét ngay từ lần đầu gặp
Giống như trên, bạn không cần lư do ǵ đặc biệt để quư mến một người th́ ở đây bạn cũng không cần lư do cụ thể để ghét ai đó.
Có thể mối quan hệ của bạn và người đó không được tốt trong quá khứ (đối thủ, kẻ thù…) và do đó bạn có một cảm giác đặc biệt ghét họ dù họ chưa làm ǵ bạn.
Nhưng bạn nên loại bỏ cảm xúc đó và cố gắng cải thiện mối quan hệ của bạn trong kiếp này chứ không nên tiếp tục cái tiền oan nghiệp chướng đó.
3. Thần giao cách cảm
Hai người khá tâm đầu ư hợp dù mới chỉ quen nhau, bạn và người đó tṛ chuyện rất thân mật và gần gũi, giống như có thể cảm nhận suy nghĩ của nhau vậy.
Đây có thể là dấu hiệu của một mối quan hệ đặc biệt tiền kiếp như cha con, mẹ con, anh em, vợ chống…
4. Cảm giác thân thuộc khi nh́n vào mắt người đó
Khi giao tiếp, chúng ta thường dùng mắt để tạo mối liên hệ, nhưng khi nh́n vào mắt người nào đó trong lần đầu gặp gỡ, bạn có một cảm giác thân quen, khó tả. Th́ đó cũng là dấu hiệu về một mối quan hệ trước đó rất lâu đấy.
Nếu bạn cảm giác điều này trong lần gặp mặt đầu tiên th́ đây có thể là dấu hiệu về mối quan hệ từ kiếp trước giữa bạn và người đó, có thể bạn đă “mắc nợ” người đó hoặc ngược lại.
Cả hai đă từng làm tổn hại tới nhau trong tiền kiếp và cảm giác khó tả này vẫn lưu giữ đến hiện tại. Cả hai nên cố gắng cải thiện quan hệ và sửa chữa “duyên nợ” có từ kiếp trước này.
6. Hồi tưởng (Flashback)
Khi gặp người nào đó, bạn bỗng như có cảm giác nhớ lại một điều ǵ đó mơ hồ. Giống như một cảnh tưởng ǵ đó bỗng nhiên xuất hiện rất nhanh làm bạn có cảm giác khó tả.
Không chỉ cảm xúc, những h́nh ảnh khó hiểu cũng có thể là dấu hiệu của một mối quan hệ tiền kiếp.
7. “T́nh yêu sét đánh”
Đây là t́nh yêu gặp trong phim ảnh hay cuộc sống, một cảm xúc mănh liệt ngay từ lần đầu gặp khiến bạn không thể quên người đó.
Mặc dù trong cuộc sống, việc “yêu” ngay từ cái nh́n đầu tiên là không hiếm, nhưng những cảm xúc mănh liệt, khó quên như đă gặp đâu đó rồi th́ không lẫn vào đâu được.
Khoa học nh́n nhận như thế nào về hiện tượng này?
Nếu như Phật giáo quan niệm “đầu thai chuyển kiếp”, “luân hồi chuyển nghiệp” là để nói về hiện tượng con người đầu thai ở kiếp này, th́ khoa học lại có những cách giải thích riêng, thông qua:
1. Trí nhớ Gene
Dù tin hay không về tiền kiếp, luân hồi th́ có lẽ bạn cũng đă ít nhất một lần trải qua những cảm giác trên. Việc nhớ lại tiền kiếp được nhiều nhà khoa học nghiên cứu và đưa ra giả thuyết, trong đó lư thuyết “trí nhớ gene” được nhiều người tán thành.
Theo đó, b́nh thường những gene này được “ngủ yên”, khi bị kích thích (va đầu, tai nạn…) người đó sẽ nhớ lại kiếp trước của ḿnh. Họ thậm chí biến thành một người hoàn toàn xa lạ với ngôn ngữ, thói quen hoàn toàn khác.
Thuyết “trí nhớ gene” giải thích về hiện tượng này dưới góc nh́n khoa học. (Ảnh: Internet)
2. Kết cấu phách
Bên cạnh lư thuyết Gene, nhiều nhà vật lư và sinh học lại có một cách lư giải khác khi đưa ra “kết cấu phách”.
Trong đó, “phách” là phần bất biến của con người, tồn tại dưới dạng sóng (trường sóng cơ bản rất nhẹ). Khi chết đi “phách” sẽ tan vào không gian.
“Phách” mang thông tin cá nhân và do đó giải thích một số hiện tượng như nhớ lại tiền kiếp hay thần đồng. Tuy vậy việc nghiên cứu mới chỉ đưa ra các giả thuyết và tiền kiếp vẫn là một phạm trù “bất khả tri” đối với khoa học.
Từ Nuôi Con Đến Giữ Cháu Tại Hải Ngoại - Lăo ông Nguyễn Thượng Chánh & Lăo bà Nguyễn Ngọc Lan
Đa số trong chúng ta thuộc thế hệ baby-boomer tuổi đều tṛm trèm trên dưới 70, và chắc chắc đa số là đă lên chức ông bà ngoại hay ông bà nội từ lâu rồi.
Nay th́ đến tuổi nghỉ hưu, lănh tiền già sống tà tà, rảnh rỗi đi ra đi vào, vui hưởng tuổi già và chờ ngày...ra đi về lại với cát bụi.
BẮT ĐẦU CUỘC ĐỜI MỚI…THÁNG 3 1980
TRẠI LEAMSING THÁI LAN
Ông nội và các cháu
Bà ngoại và cháu trượt tuyết
Sống tại xứ người th́ khác với sống bên kia xứ ḿnh.
Trong cuộc sống th́ hầu như mạnh ai nấy lo, đầu tắt mặt tối phải lo đi cày để trả nợ con, nợ nhà, nợ xe, và c̣n đủ thứ nợ nầy nọ nữa…
Già hay trẻ ǵ cũng đều có nỗi lo riêng hết!
Một trong nhiều nỗi khổ tâm của giới trẻ tại Bắc Mỹ là vấn đề t́m mướn người giữ con để có thể đi làm hay mỗi khi cả hai vợ chồng cùng bị kẹt hoặc bận việc ǵ đó nên không thể trông coi con nhỏ được.
Chuyện coi thường như vậy đó mà không phải dễ đâu!
Vấn đề là phải t́m được chỗ nào tín nhiệm đáng tin cậy và ngoài ra c̣n phải ḍ xem coi người babysit có sạch sẽ kỹ lưỡng hay không, vân vân và vân vân.
Một số bạn may mắn có cha mẹ ở đâu đó không xa mấy, nên thỉnh thoảng nếu lỡ kẹt th́ cũng có thể nhờ ông bà nội hay ông bà ngoại giữ hộ cháu bé là thượng sách nhất.
Babysit là một job chùa hay job…thiện nguyện cũng được, nhưng lại là một niềm vui của những cặp vợ chồng già Việt Nam tại xứ người.
Có thể nói là mỗi khi con cái nhờ cha mẹ một việc ǵ, th́ chắc chắn là cha mẹ mau mắn ok liền chớ ít khi nào nỡ từ chối lắm.
C̣n ngược lại th́ hổng chắc lắm đâu nghen...Người ta bảo nước mắt chảy xuôi mà lỵ, đúng không?
Mỗi người và mỗi nhà đều có mỗi cách giáo dục hay dạy bảo con cháu khác nhau...
Có gia đ́nh cũng c̣n chút khắt khe khuôn mẫu như lúc họ c̣n ở bên nhà, nhưng nói chung phần đông ông bà Việt Nam tại hải ngoại cũng đă cởi mở rất nhiều lắm rồi. Đó cũng chính là những người thức thời, biết thích ứng vào hoàn cảnh nơi ḿnh đang sinh sống.
Vợ chồng tác giả cũng không thoát ra khỏi quy luật tre tàn măng mọc như bao nhiêu gia đ́nh khác.
Vợ chồng tác giả đă được lên chức làm ông bà ngoại và nội từ 5-6 năm nay rồi...Và thỉnh thoảng con cái cũng nhờ babysit cháu.
Đang sống trong tâm trạng hội chứng trống ổ buồn chán, nay đàn chim lại bay trở về ổ th́ c̣n ǵ sung sướng bằng.
Là cha mẹ, thiết nghĩ chúng ta cũng c̣n bổn phận về mặt tinh thần là cần phải giúp đỡ con cháu ḿnh…vô điều kiện.
Ngoài ra, việc giữ cháu cũng đem đến được cho ḿnh những niềm vui nho nhỏ cũng như giúp cho cuộc sống bớt đi sự buồn tẻ và cuộc đời ḿnh h́nh như có ư nghĩa hơn lên!
Ông ngoại tập cháu đạp xe (photo NTC 2011)
Việc săn sóc tỉ mỉ cho cháu khi cháu c̣n nhỏ thí dụ như cho bú, cho ăn, thay tă, lau chùi tắm rửa, vân vân và vân vân là phần của bà... Đó, có lẽ cũng là do cái bản năng hay cái thiên chức làm mẹ nuôi con tự nhiên của người phụ nữ đă có tự bao đời.
Ông th́ chỉ chạy ṿng ngoài và…chờ thê lệnh mà thôi. Khi được giao cho bồng ẵm hoặc chơi đùa với cháu là ông khoái lắm rồi. Người ta nói già trẻ bằng nhau mà, chắc cũng đúng thôi, v́ gần bên cháu, ông cũng có cảm tưởng ḿnh trẻ lại được vài chục tuổi như chơi, ông ḅ chơi với cháu cả buổi cũng chưa thấy chán.
Tập cho trẻ nói bập bẹ cái nầy cái kia, mới thấy thật là dễ thương làm sao. Tuần nào không thấy mặt cháu, th́ thấy nhớ kinh khủng
Tập cháu ngoại làm việc
Mô Phật
So với các bạn khác, tác giả chắc cũng chưa có kinh nghiệm nhiều v́ chỉ mới làm ông bà lần đầu tiên mà thôi.
Ở bên nầy th́ chuyện săn sóc trẻ nhỏ thí dụ như cho ăn cho bú cũng có khi hơi khác hơn những ǵ tác giả đă biết và thường quen làm ngày xưa ở bên nhà. Bởi thế cho nên nếu muốn làm ǵ hơi khác thường, th́ nên hỏi ư con ḿnh tức là cha mẹ của cháu bé trước rồi hăy làm, chớ đừng ỷ ḿnh là tía má của chúng mà làm đại có khi bị chúng cự nự. Đừng quên là ḿnh đang sống ở hải ngoại chớ không phải bên nhà.
Nghề ǵ cũng vậy, cần phải học hỏi hết kể cả…nghề làm ông bà!
Ở hải ngoại có rất nhiều sách viết về phương pháp giữ trẻ cùng với nghệ thuật để trở thành ông bà tốt (grandparenting).
Dĩ nhiên sách báo viết theo bối cảnh Âu Mỹ và dựa vào văn hóa cũng như phong tục tập quán cùng với cách hành sự theo xă hội Tây Phương, có thể nói là khác với những giá trị đạo đức của người ḿnh.
Khó có thể nói bên nào đúng bên nào sai.
Chúng ta cần điều chỉnh lại cách suy nghĩ để thích nghi với hoàn cảnh mới.
Cần tránh trường hợp xung khắc với con cháu do những sự cách biệt về thế hệ cùng văn hóa (generation gap, culture gap) tạo nên...
Đừng quên là con cái chúng ta đă lớn lên và được giáo dục tại xứ người với những giá trị khác hơn các giá trị của cha mẹ chúng đă hấp thụ được ở bên nhà. Cái quan trọng là phải khéo dung hoà hai nền văn hóa lại với nhau.
Là người Việt Nam, chúng ta cố gắng giữ lại phần nào cái nếp văn hóa của ḿnh, ít nhất là trong sinh hoạt gia đ́nh.
Nhận giữ cháu, ông bà phải có trách nhiệm nhiều lắm.
Vấn đề coi đơn giản như vậy, nhưng chúng ta cần để ư một số điểm sau đây để cho t́nh cảm giữa ông bà và con cháu không bị sứt mẻ:
+ trước hết là phải có sự tôn trọng lẫn nhau giữa ông bà cha mẹ con cháu;
+ t́nh trạng sức khỏe và tuổi tác cũng rất quan trọng trong việc giữ cháu, nếu ông bà c̣n trong hạn tuổi 60 th́ chắc chắn là c̣n nhiều sức khỏe và thời gian chăm sóc vui đùa cùng cháu hữu hiệu hơn là ông bà đă ngoài 80 tuổi;
+ thống nhất ư kiến giữa ông bà cha mẹ trong cách dạy dỗ cháu, mọi sự lủng củng hay không đồng nhất về quan điểm giáo dục nào đó có thể khiến cho đứa trẻ hoang mang bối rối;
+ tôn trọng các nguyên tắc về an ninh cho cháu thí dụ như thận trọng coi chừng cháu bị té ngă hoặc nuốt đồ vật lạ nguy hiểm, vân vân;
+ bảo vệ các điểm thiết yếu về giáo dục v́ cháu có thể khai thác sự bất đồng quan điểm của người lớn để đ̣i hỏi nầy nọ và lâu ngày trở nên rất khó dạy;
+ nên nhớ ḿnh chỉ là ông bà mà thôi, c̣n cách dạy dỗ là quyền của cha mẹ cháu, ngoại trừ trường hợp cha mẹ cháu lâm trọng bệnh hay ở tù hoặc đă chết th́ lúc đó ḿnh mới có thể thay mặt cha mẹ cháu trong việc giáo dục;
nên tránh sự so sánh giữa hai bên nội ngoại về vấn đề hơn nhau về sự giàu nghèo cũng như về ca-đô lớn nhỏ cốt để chinh phục t́nh cảm của cháu hoặc để được cháu thương ḿnh nhiều hơn bên kia (?)
+ nên nghĩ đến sự an vui và hạnh phúc của cháu hơn là sự ích kỷ của những người lớn;
+ việc giữ cháu không có nghĩa là ḿnh phải hy sinh trọn cuộc sống riêng tư của ḿnh, mà phải biết từ chối babysit nếu ḿnh cảm thấy bị lợi dụng hay nhờ cậy vào những lúc không cần thiết hoặc ḿnh mệt mỏi không c̣n hứng thú trong việc giữ cháu nữa;
+ và sau cùng là phải biết can đảm nói rơ cảm nghĩ của ḿnh cũng như nói rơ ḷng ḿnh cho con cái biết.
Điều tốt đẹp nhứt trên đời không thể nào thấy hay sờ mó được, nhưng phải cảm nhận bằng con tim mà thôi. (Helen Keller)
2015
Con gái Lan Châu trị bệnh cho Pa
Kết luận
Giữ cháu coi như tạo ra cho chúng ta được một niềm vui nho nhỏ, đồng thời cũng là một bổn-phận của chúng ta trong tuổi hoàng-hôn ở hải ngoại.
V́, có những điều tốt đẹp nhất trên thế gian nầy mà chúng ta không thể nào trông thấy hay sờ mó được mà chúng ta chỉ cảm nhận được qua con tim mà thôi.
1. Các cuộc biểu t́nh của Hồng Kông đă hoàn toàn chấm dứt và trật tự xă hội của Hồng Kông đă nhanh chóng trở lại b́nh thường.
2. Cuộc biểu t́nh áo vàng ở Pháp, đă diễn ra trong hơn 60 tuần, đă bị chấm dứt bởi sự xuất hiện của một người phụ nữ từ Vũ Hán.
3. T́nh h́nh chiến tranh ngày càng căng thẳng ở Trung Đông và Mỹ đột nhiên hạ nhiệt.
4. Các trung tâm hút học phí từ trẻ con trong cả nước đột ngột đóng cửa. Bộ giáo dục chưa bao giờ có thể làm điều đó trước đây, vậy mà thị trường hải sản Vũ Hán đă làm trong ṿng một tuần!
5. Tất cả các ông chồng đều ở nhà cùng vợ và ngược lại. Cuộc đoàn tụ gia đ́nh dài nhất cả ngày lẫn đêm, những người vợ chưa bao giờ trải nghiệm trước khi ở bên nhau lâu như vậy, vun đắp khoảnh khắc của t́nh yêu đích thực.
6. Các lễ hội tràn lan, vô bổ, tốn tiền, mất thời gian ở Việt Nam đă k c̣n dịp bùng phát. Lũ buôn thần bán thánh đang khóc mếu chửi corona và rủa cả Trời Phật.
7. Đường phố Hà Nội bớt tắc đường, bớt ô nhiễm.
8. Dân t́nh biết cách sống lành mạnh hơn: ít thức khuya, ít tụ tập muộn, ăn uống lành mạnh, bổ sung các thực phẩm thật sự tốt cho Sức khỏe thường xuyên hơn.
9. Dân có ư thức tự bảo vệ: đeo khẩu trang, đeo găng...( dù k sợ coV th́ cũng đỡ hít bụi).
10. Tiết kiệm những khoản chi không đáng có( cho nhậu nhẹt, tụ tập...)
Cụ ông người Nhật Masazo Nonka, sanh ngày 25/7/1905,
Người đang giữ kỷ lục Guinness về đàn ông thọ nhất thế giới còn sống. Hình: .JIJI PRESS/ AFP-Getty Images
Tuổi là thứ trời cho, cứ năm mới gơ cửa là cái đầu nặng thêm một tuổi. Muốn hay không cũng chẳng được.
Chuyện khá lạ làm cả thế giới căng mắt coi ṭa sẽ xử ra sao. Ngày 3/12 vừa qua, Ṭa ra bản án như thế này: “Ông Ratelband có quyền tự do cảm thấy ông trẻ hơn tuổi thật 20 năm và hành động phù hợp với tuổi ông tự nghĩ. Nhưng sửa ngày sinh của ông sẽ gây ra việc các dữ kiện trong 20 năm về ngày sinh, ngày tử, hôn phối và những điều đă ghi vào lư lịch biến đi mất. Điều này sẽ gây ra những hậu quả phức tạp về phương diện pháp lư và đời sống xă hội”.
Tuổi là thứ trời cho nhưng con người, tới một tuổi nào đó, chán với tuổi. Chán nhưng chẳng làm chi được. Tuổi cứ đổ xuống đầu, như mưa rơi, rồi như tuyết rơi. Khi tuyết đă đổ xuống mái tóc, rất nhiều người không ưa. Tuổi mà làm chi! Chỉ là thứ nuôi sống tổ chức Kỷ Lục Guinness. Từ khi có kỷ lục Guinness đếm tuổi để phân hơn thua, có người thích, có người không thích. Ông Robert Wiener chắc không thích tuy ông chẳng được Guinness sờ tới.
Ông vừa được 110 tuổi và được báo chí Canada công kênh lên như người già nhất Canada. Ông nói với các kư giả: “Tôi không giống như người trúng giải Nobel hay một anh hùng cứu sống được người khác. Tôi chỉ già đi thôi!”. Ông nha sĩ về hưu sống ở Montreal này là người thành lập khu nha khoa của bệnh viện Do Thái và từng là giáo sư của Đại học McGill đă khoát tay: “Tôi chỉ hưởng gene tốt của cha mẹ tôi. Giản dị có vậy thôi!”. Nhưng chuyện ông “lên” 110 tuổi không giản dị.
Nữ Hoàng Elizabeth đă tự tay viết thiệp chúc mừng ông. Thủ môn của đội hockey Montreal Canadiens hiện nay là Carey Price cũng gửi thiệp mừng tới ông. Tại sao anh chàng trẻ tuổi này lại gửi thiệp chúc mừng? V́ khi c̣n con nít ông đă giữ gôn cho đám trẻ chơi hockey trên vỉa hè ở khu Outremont; khi theo học ngành nha của Đại học Queens University, ông cũng giữ gôn cho đội hockey của nhà trường. Ông sinh ra vào đúng năm đội hockey Canadiens của thành phố Montreal này được thành lập. Trong nửa giờ nói chuyện với kư giả Christopher Curtis của báo The Montreal Gazette, ông vẫn say mê nói về hockey. Ông cho biết ngày đó chơi hockey giản dị hơn bây giờ nhiều. Bây giờ, theo ông: “Có nhiều đội quá. Người ta phải lấy tất cả các đấu thủ trẻ của các đội thiếu niên lên chơi nên phải thay đổi luật chơi cho dễ dàng hơn. Không c̣n những Jean Beliveau hay Guy Lafleur nữa! Tôi không muốn coi nữa”.
Sống lâu không phải là điều quan trọng. Sống khỏe mạnh quan trọng hơn. Ông Robert Wiener có được điều này. Sức khỏe ông rất tốt, đi đứng ngon lành, chỉ bị nặng tai nên khó nghe, tự lập trong mọi sinh hoạt hàng ngày. Chỉ mới năm ngoái ông mới chịu thuê người trông nom giúp đỡ ông. Đó là ông Roberto Yaptangco. Ông này cho biết: “ Ông Wiener rất đáng nể. Ông c̣n ngồi xổm được, đạp xe thể thao mỗi ngày 30 phút, nhấc mấy quả tạ nhẹ. Muốn hay không, nay ông đă là một ngôi sao. Tuần trước đài truyền h́nh Global TV đă phỏng vấn ông, ngày mai tới lượt CTV News!”. Trí nhớ ông cũng c̣n ngon lành. Ông nhớ rất rơ những ngày thơ ấu của ông, những sinh hoạt xă hội ngày đó nay đă mất. Ông nhớ hơn cả là buổi hẹn ḥ đầu tiên khi ông bắt đầu cua bà Ella, người sau này trở thành vợ ông: “Bữa đó tôi mặc chiếc áo có tên trường McGill cho oai!”. Ông hồi tưởng lại một cách luyến tiếc cuộc sống với bà. Họ cưới nhau vào năm 1937. Bà mất cách nay bảy năm. Ông nói là sự ra đi của bà đă gây sốc cho ông. Tới bây giờ ông vẫn chưa gạt bỏ được cú sốc đó. Tiễn kư giả ra về, ông c̣n vớt vát: “Tôi chỉ may mắn hưởng được gene tốt. Tôi không làm được chi cả. Tôi không thắng được chi cả. Tôi chỉ sống lâu hơn b́nh thường thôi!”.
Quả ông Wiener có sống lâu, có nhiều tuổi, nhưng ông chưa đụng được tới kỷ lục nhiều tuổi của những người khác đă được Guinness chiếu cố tới. Như cụ Masazo Nonaka của Nhật đang là cụ ông già nhất thế giới c̣n sống tới nay.
Cụ sơ sơ mới lên 112 tuổi và 259 ngày. Guinnesss vừa trao bằng chứng nhận cho cụ tại nhà riêng ở Ashoro trên đảo Hokkaido ngày 10 tháng 4 năm nay. Dân Nhật nổi tiếng là có nhiều người sống…dai nhất thế giới. Thống kê cho biết Nhật hiện có 54.397 cụ ông và cụ bà đạt 100 tuổi trở lên, trong đó có 282 cụ đă trên 110 tuổi. Nhưng người sống dai nhất thế giới với kỷ lục 122 tuổi và 164 ngày lại là cụ bà Jeanne Louise Calment, người Pháp, sanh năm 1875, mất năm 1997.
Nghe thấy những núi tuổi như vậy, thấy ngộp! Người ta càng ngày càng nhiều cơ hội cộng tuổi. Tuổi lềnh khênh làm chật chội trái đất. Những người ít tuổi thấy trái đất này ngột ngạt. Như người tuổi trẻ Bùi Chí Vinh than van.
Hoàn toàn không có một chỗ trú cho chúng ta
Đây là thời đại của những người già cả
Tuổi 40 nghĩa là nhà thơ trẻ
Khoảng 60 làm thi sĩ là vừa
Từ 70 trở đi là tuổi của nhà vua
Quan lại mới ăn lộc bằng năm tháng
Trong khi tuổi của t́nh yêu chỉ cần vài cơn nắng
Một chút mưa đủ cảm thấy ḿnh già
Chúng ta yêu nhau ngày một ngày ba
Sợi tóc bạc phếch trong trái tim mới lớn
Cứ thêm một ngày là t́nh thêm chết sớm
Sống lâu coi bộ chẳng phải là điều đáng khoe khoang. Cụ Nguyễn Công Trứ, khi về già, được hỏi tuổi đă ỡm ờ: “Ngũ thập niên tiền nhị thập tam”. Năm chục năm trước mới 23 tuổi. Cụ không ăn gian tuổi nhưng mập mờ đánh lận con đen!
Con cháu cụ, ông Hoàng Lộc, kẻ ṇi t́nh, tới nay (không biết đă già chưa) vẫn mỗi ngày làm thơ t́nh trên Facebook, khi được gọi là “chú” hay “bác” đă…nổi điên.
là bữa em gọi ta bằng chú
chú như cha – ta đă hết đường
là bữa em gọi ta bằng bác
bác hơn cha – lại càng vô phương….
xưng hô – xưng hô nghe quá mệt
bà con chi nhau mà lễ nghi?
thôi em gọi ta bằng thằng trớt
cho ta thêm dày dạn t́nh si
họ hàng chi nhau mà chú bác
t́nh ta ḱa – em hoài giả lơ
mà cho dù ta là chú bác
cứ yêu em – làm chi ta chừ?
Ông Hoàng Lộc đă giở tṛ bài bây, không chịu già, cũng không chịu ngưng “chi chi với t́nh”. Ông Hồ Chí Bửu cũng rứa. Các ông mần thơ toàn một thứ ṇi t́nh.
bà xă bảo ta là một trong những ông già chưa chịu chết
sống quậy linh tinh và ca tụng đàn bà
trời ạ, làm sao cưỡng lại trái tim ham muốn
vẻ mỹ miều rực lửa của loài hoa
…………
sá ǵ đâu cuộc đời ô trược
mai mốt rồi cũng về với cỏ cây
ta đâu phải thánh hiền mà sống đời mực thước
giống như thơ ta bay bổng theo mây.
Con người là thứ chúa rắc rối. Tuổi trời cho rất công bằng. Cứ mỗi năm ịn một tuổi trên đầu, già trẻ lớn bé giầu nghèo đều nhận y như nhau. B́nh đẳng tuyệt đối. Nhưng cái lắt léo của tha nhân đă bóp méo tuổi. Một luật sư bỗng hui nhị t́. Ông đứng đợi thánh Peter trước cửa thiên đàng để…kiện: “Con nghĩ chắc chắn là có sự lầm lẫn, thưa Ngài. Con không thể chết như vậy được. Con đang ngồi làm việc với các đồng nghiệp. Không có vật ǵ đổ lên người con. Con không bị đột quỵ, đứng tim. Con không mang bất cứ thứ bệnh nào trong người. Vậy tại sao con lại ở đây?”. Thánh Peter hỏi lại tên tuổi, bấm vào computer, ngồi đợi kết quả. Ngài nh́n chăm chú vào màn h́nh và phán: “A! Anh chết già!”. Luật sư căi: “Chết già? Thưa Ngài, con năm nay mới 34 tuổi, sao lại chết già được?”. Thánh Peter nh́n chăm chú vào màn h́nh, phán tiếp: “Ờ! Cũng lạ thật! Lấy tổng số tiền anh nhận của khách hàng, chia cho 24 giờ một ngày, 365 ngày một năm, th́ năm nay anh đă 106 tuổi!”.
Cụ bà Jeanne Louise Calment, người Pháp, thọ nhất thế giới: 122 năm và 164 ngày.
Tuổi, và những phó sản của tuổi, tưởng là cái thứ cứng ngắc, hóa ra cũng du di được. Một ông 70 tuổi về Việt Nam cưới cô vợ 25 tuổi. Hai người đi Đà Lạt hưởng tuần trăng mật. Đến ngày thứ tư th́ cô vợ trông rất phờ phạc. Thừa lúc chồng vào nhà tắm, cô vợ lẻn xuống tiền sảnh của khách sạn ngồi uống cà phê xả hơi. Chủ khách sạn, tuổi c̣n trẻ, tiếc ngọc thương hoa, hỏi xách mé: “Sao? Hạnh phúc không?”. Cô khách hàng trút giận: “Hạnh phúc cái con khỉ! Mệt muốn chết đây này. Lăo đó đă lừa tôi!”. Anh chủ khách sạn nhíu mày hỏi lại: “Lừa làm sao?”. Giọng tức tối, cô nói: “Lăo ấy bảo đă dành dụm cả mấy chục năm nay không dám xài phung phí. Tôi cứ tưởng là lăo ấy nói chuyện tiền!”.
Ghé vào mấy chuyện joke cho vui chứ tuổi vẫn là tuổi. Khi nó tới gơ cửa, ta chẳng căi cọ chi được. Vậy khi nào được gọi là “già”, cái từ ít người ưa nhưng vẫn phải chấp nhận. Với các cụ ông, già là khi cô bồ non tỉ tê: “Ḿnh à, tụi ḿnh lên lầu tù ti cho thoải mái nhé”. Cụ hổn hển trả lời: “Em chọn một! Anh không thể làm cả hai chuyện một lần được”. Già là khi một ai đó khen cụ có đôi giầy da cá sấu đẹp quá, cụ nh́n xuống chân và thấy ḿnh đang đi chân không! C̣n các cụ bà, già là khi không mang xú chiêng th́ các vết nhăn trên mặt biến mất hết!
Già quả thật có nhiều cái bất tiện. Chúng ta thường mất thời giờ thở than khi phải sống với những cái bất tiện đó. Nhưng nếu nh́n vào chúng với một con mắt độ lượng, chúng ta có thể cho chúng đi chỗ khác chơi một cách vui vẻ. Nhà văn Nguyễn Đức Lập, thường kư bút danh “Bọ Lập”, nghe già bắt chết. Nhưng thực tế ông chưa có thể mon men tới tuổi già được. Vậy mà ông lại muốn già trước tuổi bằng cách ăn gian. Ông giả già! Ông tưởng tượng đang sống vào năm 2049, khi đó ông đă già đáu, viết cho bạn gái một bức thư t́nh: “Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đă tṛn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Đến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em. Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy ṿng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nh́n lại đôi tay ḿnh, h́nh như tay ai, nh́n rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tư lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi”.
Già là già nhưng thái độ nh́n vào cái già của ḿnh như thế nào mới là chuyện cần phải ngôn. Tuổi nào cũng là tuổi. Tuổi già cũng là tuổi chứ bộ. Vậy th́, nếu không tránh được th́ nên nghĩ tốt về nó. Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc, đồng thời là nhà văn, nhà thơ, dưới bút hiệu Đỗ Nghê, là một người như thế. Trong bài “Một Chút Lan Man”, ông viết: “Ngẫm lại sự đời, tôi thấy h́nh như hầu hết chúng ta chẳng bao giờ thực sống. Lúc c̣n trẻ, ta mơ ước tương lai, sống cho tương lai. Nghĩ rằng phải đạt cái này cái nọ, có được cái kia cái khác mới là sống. Khi có tuổi, khi đă có được cái này cái nọ, cái kia cái khác th́ ta lại sống cho quá khứ! Hừm! Nhỏ mong cho mau lớn, lớn mong cho nhỏ lại. Quả là lư thú! Tóm lại, ta chẳng biết quư những giây phút hiện tại. Một người 60, tiếc măi tuổi 45 của ḿnh, th́ khi 75, họ sẽ tiếc măi tuổi 60, rồi khi 80, họ sẽ càng tiếc 75! Vậy tại sao ta không nghĩ ta đang ở cái tuổi tuyệt vời nhất của ḿnh, lại không yêu thích nó đi, sao cứ phải…. nguyền rủa, bất măn với nó. Có phải tội nghiệp nó không? Ta đang ở cái tuổi nào th́ nhất định tuổi đó phải là tuổi đẹp nhất rồi, không thể có tuổi nào đẹp hơn nữa!…
Khi 20 tuổi người ta băn khoăn lo lắng không biết người khác nghĩ ǵ về ḿnh. Đến 40 th́ ai nghĩ ǵ mặc họ. Đến 60 mới biết chả có ai nghĩ ǵ về ḿnh cả! Tóm lại, chấp nhận ḿnh là ḿnh và từ bi với ḿnh một chút. Có lẽ như vậy hay hơn cho ḿnh”.
Bạn bè cùng trang lứa với tôi bây giờ là những người cao tuổi cả. Không những cao tuổi, c̣n cao máu, cao đường và cao mỡ. Người cẩn thận th́ kiêng khem, đo đạc hàng ngày. Người ẩu tả th́ cao chi th́ cao, mặc xác chúng. Ông bạn Trường Kỳ của tôi không thể là người cẩn thận. Ông có đủ bốn cái cao trên nhưng ông nh́n chúng rất thấp. Ông coi chúng như pha. Chẳng kiêng khem, chẳng tập tành, vui đâu chầu đấy. Kệ mẹ chúng! Ông thường phán như vậy. Vậy mà ông vẫn yêu đời, phây phây như chẳng có chi cao thấp. Khi đời không dung ông nữa, ông ra đi cái rụp, bỏ lại tuổi tác cho trần gian. Cuối cùng, ai cũng tới lúc rũ tuổi để tới chốn không tuổi!
Một bài viết hay dành cho những người Việt tại hải ngoại…
Có phải nếu ḿnh ở một nơi nào trên dưới ba mươi năm th́ ḿnh là người thuộc địa phương đó, đúng không? Đă biết bao nhiêu lần tôi đặt ra câu hỏi đó sau một ngày nh́n vào lịch thấy con số ghi năm đă bước vào năm thứ ba mươi của một người tị nạn.
Bây giờ có ai mới quen gặp tôi, hỏi: Bà ở đâu đến vậy? Th́ chắc tôi sẽ trả lời rất tự nhiên, tôi ở San Jose, hay khi đang đi du lịch th́ sẽ trả lời, tôi ở Mỹ đến. Tôi sẽ không trả lời là tôi ở Việt Nam đến nữa, chỉ trừ người ta hỏi, bà là người nước nào? Th́ lúc đó tôi chắc chắn nói, tôi là người Việt Nam, để cho họ không nhầm với người Trung Hoa, Nhật, hay Phi.
Đúng, tôi ở Mỹ trên dưới ba mươi năm rồi, tôi là một người Mỹ. Bây giờ thử xem lại con người Mỹ của tôi.
Trước tiên mặt mũi, chân tay tôi chẳng có ǵ thay đổi cả. Vẫn khuôn mặt cấu trúc ít góc cạnh của người Á Đông và cái mũi tẹt khiêm tốn, tóc sợi to và đen, khi có tóc bạc th́ nh́n thấy ngay, muốn giấu th́ phải nhuộm.
Đối với người Á Đông th́ tôi được gọi là người có nước da trắng, nhưng mầu trắng này thực ra là mầu ngà, và đứng cạnh một ông Tây, bà Mỹ nào th́ nó vẫn cho cái căn cước da vàng rất rơ rệt. Khi tôi nói tiếng Anh th́ cách phát âm vẫn có vấn đề, đôi khi nói nhanh quá th́ sẽ vấp phải lỗi nói tiếng Anh theo cách dịch tiếng Việt trong đầu. Như thế bị chê là nói tiếng Anh bể (broken English). Về cách phục sức, nhà ở, xe cộ bên ngoài, tôi có thể không kém một người Mỹ chính gốc.
Nhưng khi bước vào nhà tôi, từ những bức tranh treo ở pḥng khách, bát đũa bầy ở bàn ăn, chai nước mắm, hũ dưa cải trong bếp và nhất là sách, báo tiếng Việt ở khắp nơi trong nhà, th́ chắc ai cũng sẽ nhận ra ngay đó là một gia đ́nh Việt Nam. Như thế th́ tôi là người San Jose hay người Hà Nội, người Mỹ hay người Việt? Tôi ở đất này đến ba mươi năm rồi cơ mà.
Người ở Lạng Sơn, Thanh Hóa ra Hà Nội ở trên dưới ba mươi năm th́ tự nhận ḿnh là người Hà Nội; người ở Hải Pḥng, Hải Dương vào Sài G̣n lập nghiệp từ năm 75, 76 tự nhận ḿnh là người trong Nam.
Tôi ở Mỹ t́m về Việt Nam không ai chịu nhận tôi là người Việt nữa, dù tôi có yêu quê hương đến quặn thắt cả ruột gan, có gặp lại họ hàng nước mắt khôn cầm th́ khi thăm viếng, hỏi han, họ vẫn thỉnh thoảng nói rất tự nhiên: chị đâu có phải là người Việt nữa, bây giờ chị là người Mỹ rồi, chắc cái này không hạp với chị, cái kia chị không ăn được, cái nọ chị không biết đâu.
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.