Nỗi đau mất chồng vừa mới nguôi ngoai, tôi lại phải đối mặt với khó khăn khi vừa làm mẹ, vừa gánh vác gia đ́nh.
Chồng tôi qua đời chỉ một tháng sau khi con trai chúng tôi chào đời, để lại cho tôi trách nhiệm lớn lao trong ngôi nhà lạnh lẽo của mẹ chồng. Với một chiếc máy khâu, tôi nhận hàng về làm tại nhà để kiếm tiền nuôi con, nhưng mọi chuyện không hề dễ dàng.
Mỗi lần mở lời nhờ mẹ chồng bế cháu để ḿnh có thời gian làm việc, bà đều viện lư do bận chăm cháu ngoại. Tôi cắn răng, vừa làm việc vừa trông con nhỏ, nhiều đêm phải thức trắng để hoàn thành đơn hàng, v́ số tiền kiếm được chẳng đủ để trang trải cuộc sống hai mẹ con.
Thế rồi, một ngày như báo trước, mẹ chồng tôi đột quỵ và nằm liệt giường. Con gái bà chỉ chăm được một tháng th́ mang bà trả về, buộc tôi phải gánh vác việc chăm sóc mẹ chồng. “Con gái lấy chồng th́ phải lo nhà chồng, chăm mẹ là trách nhiệm của con dâu,” em rể cáu gắt khi tôi bày tỏ khó khăn, rồi vợ chồng họ rời đi, chẳng buồn chào mẹ và tôi một tiếng.
Nh́n mẹ chồng nằm đó, nước mắt giàn giụa, ḷng tôi dâng tràn cay đắng. Những ngày bà đối xử lạnh nhạt, bỏ mặc khi tôi cần giúp đỡ, tất cả như cuộn lên trong kư ức. Nhưng rồi tôi lại tự hỏi, nếu ḿnh cũng quay lưng như bà từng làm, liệu có khác ǵ?
Tôi đă kể t́nh cảnh với mẹ đẻ, bà bảo tôi hăy về nhà làm lại cuộc đời, bỏ lại gánh nặng phía sau. Nhưng nếu đi, liệu lương tâm tôi có thanh thản khi mẹ chồng ở lại đơn độc? Tôi vẫn giằng xé trong ḷng, giữa sự chua chát và trách nhiệm đang đè nặng lên vai. Tôi nên làm ǵ đây, trước ngă rẽ quá đỗi cay nghiệt này?
VietBF@sưu tập
|