Theo như tâm của một người mà nhiễm bẩn thì cho dù đang tĩnh tu nơi rừng sâu thì cũng không thể nào an tịnh được. Cho nên, “tâm thanh tịnh” là điều mà cả đời một người cần phải tu dưỡng, vì vậy tâm của một người nếu thanh tịnh thì cho dù thân thể ở trong khốn cảnh cũng không có ưu phiền.
Phật gia có câu: “Tùy theo tâm tịnh thì Phật thổ tịnh”. Tịnh thổ (niết bàn, cực lạc) thực sự không phải ở phương nào, cũng không phải ở nơi quá xa xôi mà chính là một tâm linh kiền tịnh, thanh sạch. Cho nên, “tâm thanh tịnh” là điều mà cả đời một người cần phải tu dưỡng.
Cuộc đời là của bản thân mỗi người cho nên sống như thế nào kỳ thực xét cho cùng là do tự bản thân mình định đoạt. Không ai có thể ngăn cản được chúng ta vui vẻ, thoải mái, cũng không ai ngăn cản được chúng ta tự tại, càng không có ai hạn chế được niềm hạnh phúc của chúng ta.
Nhà Phật có một câu nói rất hay rằng: “Không hướng ngoại mà cầu” hay “ngoài tâm không có pháp”, cho nên, tiêu sái là ở tâm, tự tại là ở tâm, tự do là ở tâm, hạnh phúc cũng chính là ở tâm.
Trong cuộc sống, có thể có những lúc chúng ta ở vào tình huống “thân bất do kỷ”, tức là chúng ta phải làm những việc mà trong lòng không mong muốn, nhưng ai có thể hạn chế được nội tâm của chúng ta? Trong lòng chúng ta như thế nào chỉ có thể là do chính chúng ta tự định đoạt mà thôi.
Không nên duyên phận với một người nào đó, bỏ lỡ hay làm sai một việc nào đó vốn là sự tình bình thường trong đời, không cần phải quá đau khổ và nuối tiếc. Khi đã qua đi rồi quay đầu nhìn lại mới thấy những người và sự việc ấy sớm đã tan vào những nếp nhăn của năm tháng cuộc đời.
Cuộc sống của một người càng bình thản thì nội tâm người ấy sẽ càng sáng lạn. Đâu cần phải phô trương, nội tâm an bình mới là an bình thực sự. Hạnh phúc chính là sự bình an của thân thể và sự yên tĩnh của tâm hồn. Sự an khang, khỏe đẹp của thân thể chính là niềm hạnh phúc trong thế tục. Sự thanh thản, an hòa trong tâm linh chính là chốn cực lạc.
Vết sẹo có thể khiến người ta đau là bởi vì chúng ta quá vỗ về, vuốt ve nó. Nếu ký ức có thể làm chúng ta động tình thì tất sẽ khiến chúng ta đau lòng. Hết thảy những bi thương trong cuộc đời, đều sẽ được lấp đầy bởi thời gian, đừng quá phiền muộn, oán giận, hối hận, quá khứ không bỏ đi thì tương lai sao có thể đến?
Trong cuộc sống, phải chấp nhận rằng có một số điều là con người không cách nào chiến thắng được, không cách nào khống chế được, chi bằng hãy bình thản tiếp nhận, thuận theo tự nhiên mà sống.
Điều sinh mệnh sợ không phải là nỗi đau đớn mà là khi đau đớn không có ai an ủi. Điều sinh mệnh e ngại không phải là gian nan mà là gặp lúc gian nan rồi không có ai khích lệ. Kỳ thực, có một điều mà chúng ta sợ nhất là không còn có tình yêu thương, lương thiện từ bi. Khi mà còn có tình yêu thương lẫn nhau, còn sự lương thiện từ bi thì sẽ còn có kỳ tích xảy ra.
Đá cẩm thạch như thế nào mới có thể biến thành pho tượng sinh động? Một nhà điêu khắc nói: “Rất đơn giản, chỉ cần chạm khảm hết đi những chi tiết không cần thiết là được”. Đời người cũng giống như vậy, bỏ đi những thứ rườm rà, phức tạp thì tự sẽ trở thành đơn giản, như thế sống mới được thản đãng.
Vứt bỏ rất nhiều vật ngoại thân là điều không hề dễ dàng, nhưng nếu biến chúng thành gánh nặng thì sẽ khiến cả thân và tâm của người bị mệt mỏi. Một người chỉ có hợp thời bỏ xuống những thứ không cần thiết thì mới có thể sống được thoải mái. Khi qua sông, thuyền là hữu dụng nhưng đã sang sông rồi chúng ta sẽ buông thuyền mà đi, nếu không như thế thì chúng ta sao có thể đi nổi?
Nếu trong tâm chúng ta cho rằng, hết thảy những thống khổ, cô độc, lạnh lẽo, tai họa, nước mắt… đều là những thứ tiêu cực thì nó sẽ là tiêu cực. Nhưng kỳ thực, đối với nhân sinh, chúng đều là có chỗ hữu dụng. Nó có thể khiến sinh mệnh thăng hoa, nhưng nếu mãi cứ không quên thì sẽ lại trở thành gánh nặng.
Rất nhiều thời điểm, điều khiến con người mệt nhọc không phải là một việc nào đó cao lớn như núi mà chỉ là một hạt cát trong chiếc giày mà thôi. Buông gánh nặng trên lưng xuống, bỏ hạt cát trong giày ra, chúng ta mới có thể chạy được nhanh và thoải mái.
Đời người như một con đường, chỉ cần hôm nay còn tiếp diễn, chỉ cần ngày mai còn có hy vọng thì chúng ta vĩnh viễn vẫn còn có cơ hội. Đừng e sợ đường dài, đừng oán giận ven đường không có phong cảnh đẹp, chỉ cần không ngừng đi thì hết thảy những “nhấp nhô” dưới chân đều là những lớp lót chân cho chúng ta tiến về đích. Hết thảy đều là do tâm của chúng ta có nguyện ý hay không mà thôi!