Vào một sáng Chúa nhật, một phụ nữ trông rất quư phái đi bộ xuống phố, cô phát hiện một người ăn xin. Người đàn ông không cạo râu và quần áo mặc ngược. Mọi người qua đường nh́n anh với sự khinh miệt.
Nhưng khi người phụ nữ này nh́n thấy anh ăn xin, cô lấp đầy ḷng từ bi.
Người ăn xin không có được bộ quần áo thích hợp với thời tiết rất lạnh. Cô cúi xuống hỏi người ăn xin:
– “Thưa anh? Anh không có chỗ trú chân trong thời tiết giá lạnh sao? ”
Người ăn xin nh́n nghĩ rằng cô, giống như mọi người khác, chỉ để chế giễu anh ta. Anh tự ái, gầm gừ lên tiếng:
– “Hăy, Để tôi yên!”
Người phụ nữ mỉm cười với anh và nhẹ nhàng hỏi anh có đói không?
Người ăn xin trả lời với một vẻ mỉa mai: – “Không, tôi ăn uống với tổng thống!”
Sau một hồi tranh luận với sự trợ giúp của cảnh sát khu vực, người phụ nữ cũng đưa được anh chàng ăn xin vào quán ăn. Họ vừa ngồi vào bàn nhân viên quán đă đuổi khéo v́ có sự xuất hiện một gă ăn xin b,ẩn thỉ,u. Nhân viên quán ăn cho rằng người ăn xin không xứng đáng được họ phục vụ.
Người phụ nữ lấy chiếc ví ra và rút một danh thiếp đưa cho nhân viên quán trong đó có tên: “Sara, Giám đốc nhân sự Ngân hàng Thành phố”. Nhân viên quán ngạc nhiên và chấp nhận phục vụ.
Người phụ nữ hỏi anh ăn xin:
– “Anh có nhớ một cô gái rét và đói, người thường xuyên đến viếng nơi này khi anh làm việc ở đây?
Anh chàng ăn xin nh́n cô một hồi và nhớ khung cảnh quá khứ hiện về…..
Người phụ nữ kể:
– “Lúc đó, tôi vừa tốt nghiệp và đến thành phố t́m việc làm. Không t́m thấy một công việc nào trong một thời gian rất dài. Tôi hết tiền mặt và bị yêu cầu dọn ra khỏi căn hộ cho thuê. Và tôi sống trên các đường phố. Đây là tháng lạnh của tháng hai, tôi vẫn c̣n nhớ…”
Khuôn mặt của anh ăn xin đột nhiên sáng lên:
– “Ah,… tôi nhớ cô rồi. Tôi bán bánh tại quầy. Cô đến và hỏi tôi cho một cái ǵ đó để ăn. Tôi nói rằng nếu làm như vậy là chống lại chính sách của công ty “.
“Tôi biết”, người phụ nữ nói. “Sau đó bạn vẫn mạnh dạn cho tôi chiếc bánh sandwich lớn nhất kẹp thịt ḅ nướng, một tách cà phê, rồi cho tôi ngồi và thưởng thức bữa ăn”.
Người phụ nữ nói tiếp:
– “Nhớ lại thời khốn khổ, sáng nay tôi ghé qua phố này, không ngờ lại nh́n thấy anh… Anh đừng tự ái… tôi có thể kiếm việc làm và chỗ ở cho anh. Anh đừng lo, tôi có thể sắp xếp được v́ tôi hiện nay là giám đốc nhân sự của một ngân hàng lớn trong thành phố”.
Những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt của anh ăn xin:
– “Biết bao giờ tôi có thể trả ơn để đáp đền ḷng tốt của cô.”
Người phụ nữ đỡ lời:
– “Anh đừng nghĩ thế! Hăy cám ơn ḷng tốt của anh, việc ǵ cũng có hậu báo, có duyên lành nên đă dẫn tôi đến với anh.”
Khi hai người rời quán, người phụ nữ nói với nhân viên: Cảm ơn v́ tất cả sự phục vụ của các bạn!
Nhân viên quán ăn:
– “Oh không, thưa quư bà! Ngược lại, cảm ơn quư bà. Hôm nay tôi được nh́n thấy một phép lạ!”
VietBF@sưu tập