Chuyến bay từ Long Beach đến San Francisco có một đoàn khách du lịch Việt mới từ Hà Nội sang, khoảng 15 người.
Họ ăn mặc rất đẹp, quần áo, giày dép, túi xách tay toàn đồ hiệu đắt tiền.
Khi lên máy bay họ chỉ lên overhead locker yêu cầu tiếp viên:
- "Can you keep my suitcase for me?" (Có thể cất hộ hành lư giùm tôi được không?)
Cô tiếp viên người Á Đông nói:
- "You have to do it by yourself" (Bạn hăy tự làm điều đó).
Và cô điềm tĩnh đứng nh́n họ tự làm.
Họ lẩm bẩm chửi rủa bằng tiếng Việt: “Đ m bọn mất dạy... tiếp viên ǵ mà mất dạy, vô lễ... Ở Việt Nam mà như vậy tao tát cho vài cái vào mặt cho bỏ thối khinh thường bố!".
Cô tiếp viên im lặng chờ họ làm xong, yêu cầu họ ngồi xuống, cài dây an toàn lại và quay về vị trí để máy bay cất cánh.
Khi máy bay vừa bay ở độ thăng bằng, cô tiếp viên đi xuống cùng một người đàn ông (khoảng 50 tuổi, là trưởng toán tiếp viên) và nói chuyện với những người hành khách miền Bắc.
Cô ta giới thiệu và giải thích bằng tiếng Việt:
"Tôi là người Mỹ gốc Việt, hồi năy các anh chị lên máy bay có thái độ cư xử và ăn nói khiếm nhă thô tục, v́ vậy tôi yêu cầu trưởng toán xuống đây để giải quyết vấn đề với quư vị".
1. Chúng tôi chỉ giúp đỡ những người cần được giúp đỡ.
2. Chúng tôi không cho phép bất cứ người nào coi thường nghề nghiệp của chúng tôi.
3. Chúng tôi yêu cầu quư vị phải xin lỗi về lời nói thô lỗ và khó nghe của quư vị.
30 giây im lặng,
một hai người trong số họ lên tiếng:
- Khách hàng là "Thượng đế",
tiếp viên có bổn phận phải phục vụ "Thượng đế" v́ chúng tôi đă bỏ tiền ra mua vé máy bay nên chúng tôi có quyền sai bảo phục tùng chúng tôi.
Sau khi nghe cô tiếp viên dịch lại, người trưởng toán tiếp viên nói:
"Quư vị không phải là Thượng đế hay Nữ hoàng hoặc Vua chúa.
Quư vị là hành khách.
Quư vị phải bỏ tiền ra mua vé để được chúng tôi vận chuyển.
Chúng tôi cần hành khách nhưng là hành khách tốt và lịch sự...
Chúng tôi không cần hành khách xấu, thô lỗ, thiếu lịch sự và yêu cầu quư vị phải tuân theo luật lệ quy định của chúng tôi.
V́ vậy chúng tôi sẽ từ chối quư vị trên những chuyến bay kế tiếp của chúng tôi.
Nếu quư vị đă mua vé cho những chuyến bay sau, chúng tôi sẽ hoàn trả lại tiền cho quư vị.
Quư vị nên liên lạc với văn pḥng hăng để lấy lại tiền và yêu cầu quư vị kư vào giấy tờ từ chối vận chuyển của chúng tôi, đồng thời chúng tôi sẽ thông báo và gửi tất cả các thông tin của quư vị đến tất cả các hăng hàng không khác của Hoa Kỳ.
15 phút sau,
tất cả họ đều phải kư vào biên bản. Các hành khách trên chuyến bay đều nh́n họ và lắc đầu.
Riêng tôi cảm thấy xót xa và buồn cho họ.
Tuy không c̣n là tiếp viên hàng không VN, nhưng tôi vẫn rất buồn chỉ v́ câu hỏi:
“Các đồng nghiệp của tôi ơi!
Đến bao giờ các bạn mới có đủ can đảm, mạnh dạn và tự tin để đối đáp
và cư xử như cô tiếp viên người Mỹ gốc Việt này?”.
Đó chính là nỗi xót xa, nhẫn nhục và chịu đựng của kiếp
"làm dâu trăm họ".
Nhất là gặp toàn là những loại người đến từ hang rừng núi.
Những người tiếp viên hàng không ở VN hằng ngày phải chấp nhận im lặng cam chịu những quấy nhiễu,
hạch sách của những người khách vô ư thức, kém hiểu biết, lại tự cho ḿnh là "Thượng đế" rồi hà hiếp nhân viên hàng không, trong khi những đồng nghiệp của tôi không được sự bảo vệ của hăng hàng không VN.
Mong rằng họ sẽ không gặp lại những con người XHCN như trên nữa.
VietBF@sưu tập
|