Bạn tôi gọi điện tới, giọng nghiêm trọng:
- Ông kiếm giùm cho tớ ngay một người nữ giúp việc đứng tuổi nhá, có khả năng chăm sóc người già. Về khoản tiền nong, không thành vấn đề.
- Làm ǵ mà cuống lên thế? -Tôi hỏi lại.
- Ông già tớ đang bị ung thư tiền liệt tuyến giai đoạn cuối. Ổng đau đớn lắm, đă có bao nhiêu người đến giúp việc nhưng chỉ được một hai tuần là ông cụ đuổi hoặc người ta bỏ đi v́ không chịu nổi tính khí cáu bẳn của ổng.
V́ bạn mà tôi cố công đi t́m. Đến người thứ tư đưa đến bạn tôi ưng liền. Ngôi sao Ô-Sin mà tôi giới thiệu là một người phụ nữ phốp pháp, hội đủ tiêu chuẩn bạn tôi đưa ra. Nàng khoảng trên 40 xuân chưa chồng.
Một tuần sau khi nàng tới chăm sóc ông già, tôi nhận được cú điện thoại của bạn, giọng như chim sáo:
- Alô này. Tớ xin cảm ơn cậu, thật trên cả tuyệt vời. Này nhé. Cả mấy tháng nay đêm nào cụ cũng rên la không ngủ, các thuốc giảm đau không c̣n tác dụng. Ấy vậy mà từ khi có nàng, mỗi khi nghe thấy ông rên la, lập tức nàng đến bên nâng đầu áp nhẹ vào ḷng, ấm mềm hơn cả nhung lụa, hai tay rung rung như nựng trẻ nhỏ:
- Ông ơi! Ông nh́n ḱa, trên tường bức tranh có đẹp không? Con hát cho ông ngủ nhá?
- Ừ, khẽ thôi. - Ông tôi gật đầu.
Và thế là nàng cất tiếng hát du dương thật nhẹ, thật hay. Rồi giấc ngủ đến với ông êm đềm tới sáng. - À mà thế này nữa, bạn tôi cao hứng: - Bấy lâu nay lúc nào cụ cũng gắt gỏng luôn miệng chửi người ta cứ ép ông ăn ăn uống uống rối tinh, vậy mà nàng th́ vẫn bưng bát cháo đến cho cụ rồi nhẻm miệng cười hồn hậu, nàng xoa bàn tay mát rượi lên bụng ông cụ th́ thầm:
- Ông ơi! Cái bụng này nó lại xẹp lép rồi, con cho vào ít xúp nhé? Ông tôi nh́n nàng như muốn cười:
- Ừ.. . - Ông khe khẽ nói.
Nàng nghiêng đầu tu hú cặp môi nựng: - Tí thôi mà, con nấu cho ông đấy, nào ngon chưa?- Cứ như thế, mỗi th́a xúp nàng lại nói một câu, vuốt bụng ông mấy cái. Cho ông ăn xong nàng c̣n áp tai vào bụng th́ thào:
- Bụng ơi! Đă đủ chưa? Cố mà nghiền kỹ cho ông nha, cố mà đánh nhau với thằng ma-cô cho ông tao mau khỏe nha. Ông tôi lại lục khục cười.
Nghe thằng bạn tán dương cô nàng, mũi tôi phồng to lên…
Không đầy một tháng sau, đang nửa đêm tôi nghe chuông điện thoại réo, phía bên kia thằng bạn hoảng hốt:
- Ông lại làm ơn cho tôi địa chỉ hay số điện thoại của cô nàng, không th́ nguy to.
Tôi ngơ ngác hỏi lại: - Th́ cô ta đang chăm sóc ông cụ nhà cậu đấy thôi. Giọng nó hối thúc:
- Không, không bà già tớ đă đuổi cô ta ra khỏi nhà cả tuần nay rồi, ông hỏi tại sao à? Có trời mới biết bả nghĩ ǵ? Này nhé, những ngày đầu khi t́m được người chăm sóc, thấy ông dịu. Bà mừng lắm khoán trắng cho nàng chăm ông rồi lên lầu trên ngủ thẳng giấc, vô tư đến nỗi tuần đầu bà đẫy lên 2 cân.
Hơn hai tuần sau bà để ư thấy ông dạo này hơi lạ, thỉnh thoảng ông lại cười cười nói nói ǵ đó với cô nàng vui lắm, da dẻ đă hồng trở lại và nhất là không c̣n vật vă kêu la nữa, như thể có phép lạ!
Nghĩ thế nào bà quyết giành chén súp trên tay cô nàng rồi cũng ngồi xuống bên ông, cũng nhẹ nhàng đưa th́a súp lên miệng. Khó khăn lắm ông mới há miệng nhưng chưa kịp biết mặn nhạt ông đă vội nhè ra cả gối, nhăn mặt chửi: - Sao bà lại cho mặn, đắng cả miệng? .
Tối đến bà xua cô nàng lên lầu:
- Thôi cô lên lầu của tôi mà ngủ cho rảnh, để tôi ngủ ở pḥng này.
Cô nàng nh́n lên chiếc giường dành cho người giúp việc thật thà:
- Thưa bà, con có ngủ riêng đâu.
Bà tṛn xoe đôi mắt quát:
- Thế mày ngủ ở đâu hả con kia? Cô nàng sợ hăi đáp.
- Th́ con ngủ cùng ông để tiện trở ḿnh cho ông mà. Thế là bà nổi ba máu sáu cơn đuổi nàng ra khỏi nhà: - Đồ nuôi ong tay áo!…
Nhưng bạn ơi! Cả tuần nay, từ khi nàng ra đi, ông tôi suốt ngày nằm li b́, đôi mắt mở trừng trừng nh́n lên trần nhà, thực hiện ba không: Không ăn, không nói, không ngủ.
Cuộc họp đại gia đ́nh nhà tôi được triệu tâp. Mọi người biểu quyết áp đảo bà phải đồng ư chiều ḷng ông khi đă cuối cuộc đời. Bà già tuy c̣n ấm ức nhưng đă chịu.
- Thôi các con muốn làm thế nào th́ tùy để cho ba con được nhẹ nhàng là mừng rồi.
Nghe bạn nói thế tôi lại tức tốc đi t́m, t́m măi cuối cùng mới thấy nàng đang làm việc ở một nơi ngoại thành. Khó khăn lắm v́ bạn tôi mới đưa được nàng về. Tôi có cảm tưởng như thay Chúa trời đi t́m nước thánh về cho người đàn ông khốn khổ.
Nhưng không! Mọi cố gắng của chúng tôi đă muộn mất rồi! Ông cụ đă ra đi, đôi mắt trân trân nh́n lên trần nhà như t́m lại phép lạ!.
Khi chúng tôi đến, trong khóe mắt vô hồn từ từ lăn ra hai giọt lệ đục.
***
Các bạn thân mến ! Một câu truyện vừa bi vừa hài, bạn đọc sẽ tự rút ra cho ḿnh cảm xúc riêng. Hoàn cảnh của ông lăo không thiếu thốn thứ ǵ. Có gia đ́nh vợ con và của cải vật chất, nhưng cái mà ông thiếu là: T́nh thương yêu đích thực. Những tưởng nó không có trên đời này, nhưng đến khi sắp ĺa cơi đời ông mới biết nó là có thật và…ông muốn sống, không muốn chết…Nhưng. Sự thực là như vậy đấy.
VietBF@sưu tập