Tôi lao như thiêu thân vào cái nghề mà người đời gọi là gái bao, là bán thân nuôi miệng, là xấu xa đó. Tôi thay t́nh nhân như thay áo, không kén chọn hơn thua tuổi tác, chỉ cần cái ví của họ nhiều tiền để thỏa măn cơn khát đổi đời của tôi càng nhanh càng tốt…
Chẳng cần soi gương cũng không cần nghe những lời khen của mọi người xung quanh dành cho ḿnh, tôi cũng biết ḿnh xinh! Bởi từ khi 14,15 tuổi chiều chiều trước cổng nhà, tôi đă quen với cảnh bóng mấy anh trai làng, cả mấy cậu trai đang trổ mă thập tḥ mong có dịp làm quen với tôi. Thế nhưng rơ là ông Trời không cho ai tất cả, bởi nhan sắc của tôi tỷ lệ nghịch với khả năng học hành, khiến tôi chỉ lấy được tấm bằng tốt nghiệp cấp ba, chứ không thể có tên trong bất cứ trường đại học nào trên thành phố.
Cũng định an phận ở nhà lao động cùng bố mẹ, nhưng vào dịp giỗ ông ngoại tôi, d́ ruột tôi về thăm quê thấy tôi nhanh nhẹn, ngoan ngoăn nên xin mẹ cho tôi lên phụ giúp quán cơm b́nh dân rất đắt khách của d́.
Bố mẹ không ngăn, chỉ căn dặn tôi chịu khó làm lụng, vững vàng rồi th́ nhờ d́ kiếm cho công việc ổn định mà tự lập. Vào tuổi 18 khoẻ mạnh, sung sức nên mọi việc ở quán tôi đều hoàn thành nhanh gọn. Không mất tiền thuê trọ, ăn đă có d́ bao, nên qua hai năm phụ d́ tôi cũng có món tiết kiệm kha khá.
Thấy nhiều thanh niên đến quán dùng bữa không những suưt xoa ngưỡng mộ vẻ đẹp của tôi, mà c̣n buông lời tán tỉnh, hẹn ḥ nọ kia khiến d́ tôi phải nghiêm khắc nhắc tôi cẩn thận giữ ḿnh!
Rồi cuộc đời tôi xoay 180 độ khi t́nh cờ quen chị Trâm. Đó là một chiều muộn tôi đang dọn dẹp để đóng cửa quán ăn th́ có vụ va chạm xe máy ngay trước cửa quán. Tôi cùng mấy người đi đường d́u chị phụ nữ đang rất đau đớn v́ tai nạn vào quán cơm nghỉ tạm. May mắn chị chỉ bị bầm dập phần mềm ở bắp chân, tôi chạy sang hiệu thuốc gần quán mua thuốc sát trùng, bông băng về xử lư vết thương cho chị.
Chị giới thiệu tên Trâm, nhà trong phố, chị cảm ơn tôi rối rít và cho tôi số điện thoại cũng như lời hẹn gặp gỡ khi có dịp gặp lại để trả ơn… Chị Trâm nhất định nhận tôi làm em kết nghĩa, mỗi lần ghé quán chị lại cho tôi tiền, tặng tôi vài món quà nho nhỏ, xinh xinh, rồi c̣n xin phép d́ cho tôi đi mua sắm, đi ăn nhà hàng cùng chị.
Thấy chị Trâm đi xe đẹp, thời trang sành điệu, tiền tiêu xông xênh tôi ham lắm. Một hôm chị Trâm thủ thỉ rằng nếu tôi muốn được như chị th́ nghỉ việc ở quán theo chị. Chứ tôi trẻ thế, xinh thế làm sao phải ngày ngày cơm bưng, nước rót cho khách nghèo đến bao giờ mới nhàn hạ, mới sung sướng?
Được lời như cởi tấm ḷng, tôi xin phép d́ để tôi tự quyết định tương lai của ḿnh. Lần đầu tiên diện váy áo mỏng manh, son phấn kỹ càng, soi vào gương đến tôi c̣n ngỡ ngàng không nhận ra ḿnh nữa là chị Trâm. Chị Trâm bày cho tôi cách tiếp cận với tầng lớp giàu có, cách chiều chuộng, cung phụng hết ḷng để moi những đồng tiền trong túi họ lâu dài mà không để họ chán.
Tôi thật sự choáng khi được làm chủ món tiền khủng do một đại gia già trả khi ông biến tôi thành đàn bà trong khách sạn sang trọng. Tôi lao như thiêu thân vào cái nghề mà người đời gọi là gái bao, là bán thân nuôi miệng, là xấu xa đó. Tôi thay t́nh nhân như thay áo, không kén chọn hơn thua tuổi tác, chỉ cần cái ví của họ nhiều tiền để thỏa măn cơn khát đổi đời của tôi càng nhanh càng tốt…
Rồi cũng qua chị Trâm dắt mối, tôi trở thành bồ nhí của một giám đốc doanh nghiệp lớn. Ông cưng tôi như trứng mỏng, ông hứa nếu tôi sinh được quư tử, ông sẽ cho tôi danh phận cùng một biệt thự để tôi nuôi dưỡng cậu ấm. Lư do ông đưa ra là do bà vợ già chỉ cho ra đời ba con “vịt giời” khiến ông chán ngán, thất vọng.
Thế nhưng Trời không chiều ḷng người, t́nh già lặn mất tăm khi biết tin tôi sinh con gái. C̣n chị Trâm thấy tôi đầu bù, tóc rối v́ chăm con mọn, không c̣n nhan sắc mặn mà để chị lợi dụng nữa nên chị cắt mọi quan hệ với tôi. Bây giờ tôi đang chưa biết phải làm ǵ để sống, để nuôi con! Không lẽ tôi lại bế đứa con c̣n nhỏ xíu này về quê làm phiền bố mẹ?
|
|