Hồi đó vào khoảng tháng 9 năm 1995 (sau khi tốt nghiệp cấp 3 và thi rớt ĐH), tôi mạnh dạn xin bố mẹ ra Hà Nội chơi, sau một ngày suy nghĩ, bố đồng ư cho đi “khám phá” Thủ Đô. Lần đầu được “ra khỏi lũy tre làng” phải nói là tôi có cảm giác sung sướng, phấn khích đến tột độ.
7h tối tôi bắt đầu lên xe khách từ Hà Tĩnh, dù trời đêm tối mịt nhưng suốt chặng đường tôi không hề chợp mắt mà luôn dơi mắt ra ngoài cửa sổ, ḷng đầy háo hức. 4h sáng hôm sau xe đă đến bến xe Giáp Bát. Tôi bước chân xuống xe, đưa mắt nh́n ra ngoài những ngọn đèn đường th́ màn đêm vẫn tối đen như mực, bất chợt từng tốp xe ôm xúm lại “của tôi, của tôi – về đâu em ơi, lên xe anh đưa về”. Không nói không rằng, chỉ chỉ biết lắc đầu lặng lẽ xách giỏ cố lách qua đám xe ôm đang bám theo, bước ra đường vừa run vừa sợ.
Kia rồi, bên vĩa hè có một bà cụ bán nước chè, tôi đến kéo chiệc ghế nhỏ ngồi cạnh bàn
- Cô ơi, cho con xin cốc nước chè.
Nhấp 1 ngụm nhỏ đặc quánh đầu lưỡi nhưng tôi cố nuốt để tỏ ra vẽ b́nh thản dù trong ḷng vẫn đầy cảm giác bất an nơi xa lạ này.
Tiếp tục để tỏ vẽ “sành điệu” chút, tôi vớ lấy cái điếu cày, châm mồi thuốc lào rít một hơi thật kêu (dù trước đó chưa bao giờ tôi biết hút thuốc lào). Phả làn khói trắng nhẹ nhàng bay ra khỏi miệng, tôi bắt đầu hoa mắt chóng mặt, ngồi thôi cũng không vững, chỉ muốn nằm xuống ngay lúc đó, 2 tay bấu cạnh bàn người tôi lắc lư, mắt đờ đẫn. May sao lúc đó mọi người xung quanh không chú ư đến tôi lắm, một lúc sau tôi dần trấn tỉnh, gọi thêm ly nước chè nữa và tiếp tục ngồi mong trời sáng.
Tảng sáng, chuyến xe buưt Giáp Bát – Hà Đông tôi mong chờ cũng bắt đầu xuất phát từ phía trong ra, tôi gửi tiền chào bà cụ rồi chạy theo xe. Một cánh tay bên cánh cửa ch́a ra cho tôi nắm lấy, anh ta kéo tôi lên xe rồi dắt ra hàng ghế phía sau, cất giọng nhẹ nhàng
- Ta thanh niên chịu khó ngồi sau, nhường ghế trước cho người già, phụ nữ nhé.
Tôi gật đầu
- Dạ! anh
- Em cất giỏ vào phía dưới chân cho gọn nhé. Cẩn thận kẻo bị móc túi nghe em!
- Dạ, cảm ơn anh
- Ăn cái kem cho mát này em.
Vừa nói xong, anh ta tḥ tay vào thùng xốp bên cạnh ch́a trước mặt tôi một que kem. Tôi cứ tưởng anh ta là lơ xe, phát kem cho khách nên không kịp suy nghĩ ǵ, tôi đưa tay đón lấy cây kem. Vừa mới cắn được vài miếng nho nhỏ, anh ta lên tiếng.
- Cho anh xin tiền em ơi.?
- Dạ, tiền vé từ đây đến Hà Đông bao nhiêu anh ơi?
- Không! Anh chỉ lấy tiền kem, c̣n tiền vé 500 đồng lát nhà xe thu sau.
Tôi bắt đầu lờ mờ nhận ra, ḿnh bị dính quả lừa đầu tiên ở Thủ Đô rồi. Biết làm sao bây giờ đành lên tiếng.
- Bao nhiêu tiền vậy anh?
- Năm ngh́n!
- Hả . . .! Ǵ mà năm ngh́n, cây kem này cùng lắm chỉ năm trăm thôi.
Hắn ta trừng mắt, gằn giọng.
- Có trả không? Thích trả năm ngh́n hay mười ngh́n?
- Tôi vừa sợ vừa tức, đành bấm bụng trả tiền mà ḷng đầy căm phẫn.
Lấy tiền xong, đến trạm hắn ta bê thùng xốp xuống xe, vừa lúc lơ xe đến thu tiền vé. Tôi hỏi
- Sao các anh để bọn bán kem lên xe lừa đảo khách mua kem vậy?
- Mấy thằng đó không chỉ lừa khách bán kem giá cắt cổ thôi đâu, đó là dân móc túi đấy. Bọn anh không cho nó lên xe th́ không yên với bọn nó. Em thông cảm, lần sau nó mời ǵ đừng mua.
Trên đây là chuyện có thật 100% của thằng tui lần đầu từ quê ra phố, một bài học nhớ đời có lẽ tui không bao giờ quên. Hehe.
VietBF@sưu tập