Chuyện kể rằng ở vùng nọ, có một khách sạn hết sức danh tiếng. Một dạo, ông chủ khách sạn phát hiện ra có một người lang thang ngày nào cũng ngồi bất động ở ghế đá công viên mà nh́n chằm chằm vào khách sạn của ḿnh. Ông cảm thấy rất ṭ ṃ.
Đến một hôm, ông chủ khách sạn không thể ḱm được, bèn đi đến chỗ người lang thang và hỏi: “Xin lỗi, anh bạn, tôi muốn hỏi anh một chút, tại sao ngày nào anh cũng nh́n chằm chằm vào khách sạn của tôi vậy?”
Người lang thang nói: “Bởi v́ cái khách sạn này quá đẹp! Mặc dù tôi chỉ có hai bàn tay trắng và ngủ trên ghế đá, nhưng mỗi ngày tôi đều nh́n nó như vậy, đến tối sẽ mơ thấy ḿnh được ngủ ở trong đó”.
Bất ngờ trước câu trả lời, ông chủ khách sạn liền hào phóng nói: “Anh bạn, đêm nay tôi sẽ cho anh được măn nguyện, anh có thể ở miễn phí tại pḥng tốt nhất của khách sạn trong một tháng”.
Sau một tuần lễ đi du lịch, ông chủ khách sạn trở lại và muốn xem thử t́nh h́nh của người lang thang kia như thế nào. Nhưng ông lại ngỡ ngàng khi phát hiện ra người lang thang đă sớm rời khách sạn, trở lại ghế đá công viên ngủ như trước đây.
Ông chủ khách sạn bèn đến hỏi người lang thang: “Rốt cuộc th́ đă xảy ra chuyện ǵ?”
Người lang thang nói: “Lúc trước tôi ngủ trên ghế đá, mơ thấy được ở trong khách sạn, nên thấy rất vui vẻ. Nhưng khi ngủ trong khách sạn, tôi lại thường mơ thấy ḿnh trở lại với chiếc ghế đá cứng nhắc này. Thật là đáng sợ. Cho nên tôi không thể chịu đựng được nữa!”
Kỳ thực nỗi khổ của một người rất nhiều khi không liên quan đến việc họ “có” hay “không có” thứ ǵ. Nguồn gốc của khổ đau là sự chấp trước, không buông bỏ được của người ta.
VietBF@sưu tập