Hai ông bà nuôi nhau ở bệnh viện, nh́n họ ân cần chăm sóc lẫn nhau mà phục quá.
Bữa sáng ông đi mua cặp lồng phở, vào giường ông sẻ phở ra hai cái tô nhựa. Chờ bà vệ sinh xong ra cùng ăn. Bà nhường thịt cho ông, ông lại nhường cho bà. Ông âu yếm
- Bà dùng nhiều kháng sinh phải ăn thịt vào, tí nữa c̣n phải ăn hoa quả nữa đấy.
Họ ăn uống nhỏ nhẹ, không làm ảnh hưởng đến bệnh nhân khác.
Bữa trưa ông mua hộp cơm 15 k, có thịt bằm rang mặn, khúc cá kho nhỏ quả trứng cốc rau.
Họ lại nhường nhịn nhau như thế.
Tối cũng vậy. Cả pḥng nh́n ông bà chăm sóc nhau mà không ai dám hỏi ǵ.
Khi bệnh nhân đă điều trị xong đợt thuốc buổi tối. Mời ông ra quán uống nước chè , tôi hỏi ông
- Bà nằm viện lâu chưa hở ông. Mà không thấy anh chị nào đến đỡ ông. Ông được đông các anh các chị ấy không ạ?
Nhấp ngụm nước chè, ánh mắt ông buồn buồn. Tôi để ư mấy lần cục yết hầu của ông cứ chạy lên chạy xuống.
- Là thế này bác ạ- Ông nói nhỏ đủ tôi nghe- Tôi cũng đành nói thật với bác- Hai ông bà tôi thay nhau đi viện quanh năm cho đỡ tốn!
Tôi trợn mắt á khẩu nh́n ông lăo
- Ấy bác đừng cho là lạ - Ông lăo lại tiếp- một ngày cả hai ông bà tôi chi phí ở bệnh viện không quá 50 ngàn. Bác nghĩ cả tháng xem có rẻ hơn ở nhà không. Ở nhà riêng khoản tiền điện tiền nước tôi tính đă gần đến thế. Vậy c̣n lấy cái ǵ để đút vào mồm.
Sống mũi tôi đă cay xè.
- Vậy thường ngày ông bà lấy tiền ở đâu ra sinh sống?
- Bác hỏi th́ tôi cũng nói - Ông lăo kể đều đều- Chúng tôi dân quê lúc c̣n trẻ th́ làm nuôi con khôn lớn. Bây giờ già chả có lương lậu ǵ. Làng tôi ai cũng thế thôi, những người có lương hưu ít lắm. Tiền ông bà tôi chủ yếu là dành dụm khi lễ tết các cháu mừng tuổi, rồi ḅn cọt mớ rau quả trứng. Các cháu nhà tôi cũng nhiều nhưng chửa đứa nào khá giả, chúng c̣n lo cho con cho cái ăn học. Tôi không trách đứa nào hết. Tôi có tiền sử bệnh tiểu đường tim mạch, bà ấy th́ suy thận, tim mạch. Tôi nghĩ ra cách thay nhau đi viện để ông bà chăm sóc lẫn nhau ở bệnh viện cho đỡ tốn. Chúng tôi nhờ vào bảo hiểm, nhờ vào nhà nước vậy.
Nước mắt chảy dài, tôi khóc thật mất rồi! Là tôi đang nghĩ cái đến tuổi già của ḿnh sắp đến.
Có nhẽ nào.
VietBF@sưu tập