Anh làm bảo vệ công viên này được hơn sáu tháng. Thời buổi khó khăn xin được chân công việc này cũng phù hợp v́ tuổi tác anh không c̣n trẻ nữa.
Công viên này là nơi có nhiều kỷ niệm đẹp với người yêu cũ của ḿnh. Cô ấy đă lấy chồng và định cư ở Mỹ. Hè này không biết cổ có về hay không, nếu có chắc cổ sẽ đến nơi này để nhớ về nơi xưa kia.
Công việc mỗi ngày của anh là giữ ǵn trật tự trong công viên, nhắc nhở mọi người giữ vệ sinh chung. Một buổi chiều nắng ngă trên hàng cây, có một người đàn ông tuổi trung niên mái tóc đă hoa râm. Ông ta tới gặp anh để nhờ t́m vợ ḿnh, mới ghé vô công viên này rồi đi lạc. Nghe qua mô tả th́ anh ghi nhận và hứa sẽ cố gắng t́m. Ông khách vừa quay đi khá xa th́ cô ta chợt tới.
Có lẽ nào đây là người xưa sao ? Nàng ốm yếu xanh xao tùy tụy quá. Đúng là nàng rồi, nàng nhớ chính xác chỗ này hai người đă từng hẹn ḥ với nhau. Nàng bước tới khẽ hỏi :
- Xin lỗi có phải là anh Trung không ?
- Đúng rồi, c̣n em là Đào có phải không ?
- Ôi, em nhớ anh lắm !
- Anh cũng vậy, làm sao anh quên được đôi mắt của em êm đềm như mặt nước hồ thu. Cũng v́ hoàn cảnh mà ḿnh phải xa nhau.
- Chuyện qua rồi đừng nhắc lại anh, rồi bây giờ anh làm ǵ và ở đâu ?
- À, anh đang làm bảo vệ cho công viên này nè, c̣n em lấy chồng rồi hạnh phúc chứ ?
- Không anh ạ !...có tiếng khóc thút thít khe khẽ ...
- Cô ấy nhớ anh nhiều lắm đấy !
Đó là tiếng nói của người đàn ông khi năy đang t́m vợ ḿnh, th́ ra nàng đă là vợ người ta. Bất ngờ ông ta bước tới nắm tay nàng đặt vào tay anh :
- Trả lại anh đây, từ ngày lấy tôi đến nay không lúc nào cô ta không nghĩ đến anh.
- Thật vậy không ông ?
- Giam giữ một thể xác không hồn th́ làm ǵ có hạnh phúc. Anh hăy giữ lấy và nhớ đừng làm tôi thất vọng !
Hai người ôm hôn nhau thắm thiết. Ông chồng đi khá xa lẩm bẩm trong miệng :
- Thế là thoát được cục nợ đời !
VietBF@sưu tập
|