Nhìn trong đám người đón dâu không có chú rể, tôi linh cảm có điều chẳng lành xảy ra với anh ấy và khi biết sự thật tôi như phát điên lên.
Người đàn ông mà tôi yêu thương nhất, dành tất cả tình yêu và niềm tin vào, thế mà tưởng lúc hạnh phúc nhất lại là ngày đau khổ đến tột cùng của chúng tôi.
Hoàng và tôi làm cùng công ty, chúng tôi yêu nhau được 2 năm, anh ấy là người ít nói nhưng sống tình cảm và rất biết chiều người yêu.
Khi công việc cả hai đã ổn định chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới, hai bên gia đình rất đồng thuận nên việc chuẩn bị cưới xin diễn ra rất nhanh chóng.
Trước ngày cưới sức khỏe của Hoàng rất tốt, ấy vậy mà vào ngày đón dâu lại không có chú rể. Lúc nhìn trong đám người đến đón dâu không thấy chồng của mình đâu tôi như linh cảm có điều chẳng lành. Đang trang điểm dở dang tôi đã lao đến ông trưởng đoàn để hỏi xem chú rể đâu. Im lặng một lúc ông ấy mới thốt ra được lời, nói là do đêm hôm trước chú rể bị nhồi máu cơ tim hiện đang ở trong bệnh viện.
Vì khách đã mời hết, cỗ đã đặt cả nên Bố Hoàng muốn đám cưới vẫn diễn ra như bình thường và bảo mọi người vẫn tiếp tục đón dâu, còn Hoàng ở trong bệnh viện đã có anh trai và chị gái chăm sóc.
Tôi lao ra xe đưa dâu, nhưng không phải về nhà chồng mà là đến bệnh viện để tìm người chồng đang giành giật sự sống. Đến nơi nhìn qua cửa kính thấy người của Hoàng phủ đầy dây rợ khiến tôi như chết lặng. Hỏi một bác sĩ thì họ chỉ lắc đầu không nói được lời nào.
Nhìn thái độ của bác sĩ khiến toàn cơ thể tôi bủn rủn, chân không trụ vững và ngã xuống đất lịm đi. Khi tỉnh dậy thì mình đang ở trên giường được mọi người chăm sóc, thế nhưng tôi như người điên đã xé nát váy của mình, vò đầu bứt tóc để cho bớt đau đớn trong người.
Người đàn ông mà tôi yêu thương nhất, dành tất cả tình yêu và niềm tin vào thế mà tưởng lúc hạnh phúc nhất lại là ngày đau khổ đến tột cùng của chúng tôi.
Sau nhiều tiếng chờ đợi cuối cùng đã được gặp chồng, nhìn anh xanh xao gầy gò quá, chỉ nhắm mắt mãi mà không mở khiến tôi đau như cắt từng khúc ruột. Hạnh phúc trong tầm tay rồi mà cả hai chúng tôi vẫn không thể nắm được thế này, sao cuộc đời lại bất công vậy.
Nhiều ngày chạy bằng bình oxy nhưng sức khỏe của Hoàng không khá lên mà tệ đi nên bệnh viện đã trả chồng tôi về nhà lo hậu sự. Một vài người thân của Hoàng khuyên tôi nên rút bình ra để cho chồng được đi thanh thản. Còn tôi thì chỉ khóc mà nói không thể làm được vì anh vẫn còn thở, tôi làm sao đành lòng cướp đi hơi thở của chồng.
Hi vọng cuối cùng của tôi rồi cũng bị dập tắt, anh vẫn bỏ tôi mà ra đi, để lại tôi là một quả phụ mới 22 tuổi, còn gì đau đớn hơn thế.
VietBF@ sưu tập
|