Duy c̣n nhớ ngày đầu mới cưới, vợ chồng Duy sống rất hạnh phúc. Lúc rảnh rỗi Duy thường đưa Mai đi dạo phố, hoặc đi dưới trời mưa phùn, cảm giác thật là thú vị.
Ngày Mai sinh em bé Vân. Duy ao ước sau này con sẽ chăm chỉ, chu đáo và tốt tính như Mai. Khi bé Vân biết nói, biết đi, Duy thường đưa hai mẹ con đi dạo phố, vào công viên, đi xem phim. Bạn bè bảo vợ chồng Duy như cặp t́nh nhân lúc nào cũng quấn quưt khiến mọi người phải ghen tị.
Sau này, gia đ́nh Duy cũng ít khi đi ra ngoài dạo phố v́ Duy bị bệnh. Nhiều đêm khuya khoắt, một ḿnh Mai phải cơng chồng đi viện. Bệnh của Duy phải nằm viện điều trị dài ngày, có khi vài tháng một lần, nên hàng ngày, Mai phải đưa con đi theo để chăm chồng. Con nhỏ, chồng lại bệnh tật, bao nhiêu việc lớn nhỏ đều đổ lên đầu Mai cả, nhưng không v́ thế mà cô tỏ ra bực bội, cáu kỉnh. Chồng ốm không ăn được cơm, chỉ ăn được cháo, nên sáng nào Mai cũng dậy thật sớm, ninh cháo thật nhừ rồi vội vàng mang tới viện để kịp nóng cho chồng ăn. Để khỏi phải bỏng miệng, mỗi th́a cháo trước khi bón, Mai đều đưa lên miệng kiểm tra, thấy vừa Mai mới bón cho Duy.
Ngày khỏi bệnh, Duy rơm rớm nước mắt xúc động nắm chặt tay Mai, Duy nói: “Em là người vợ tốt nhất trên đời”. Nước mắt lưng tṛng, Mai gục đầu vào vai Duy xúc động nghẹn ngào và cũng rất vui v́ chồng đă khỏi bệnh, cả nhà lại vui vẻ như xưa.
Duy xuất viện cuộc sống gia đ́nh Duy lại yên ổn. Lúc rảnh rỗi cả nhà lại đi dạo phố, Duy vừa khỏi bệnh, người c̣n yếu, Mai luôn nhắc nhở Duy phải cẩn thận kẻo bệnh tái phát. Duy cảm động lắm, càng thấy vợ ḿnh đáng yêu hơn.
Nhưng khi con gái lên 6 tuổi, Duy đă phải ḷng một người người đàn bà khác. Cô ấy trẻ hơn, lại rất hay nói lời ngọt ngào với anh. Duy mất hết lư trí, không c̣n quan tâm đến vợ con nữa. Rồi đ̣i ly hôn để cưới cô gái đó, t́m hạnh phúc cho riêng ḿnh.
Ngày Duy và Mai ra ṭa ly hôn, bé Vân cũng đi theo nép sau cánh cửa pḥng xử án, cô bé chỉ nghe thấy tiếng của bố đang nói xấu mẹ. Mặc dù cô bé chưa hiểu hết mọi chuyện nhưng dường bé biết từ giờ bố mẹ không ở chung với nhau nữa.
Lúc rời khỏi pḥng xử án, Duy vẫn c̣n nhớ rất rơ h́nh ảnh bé Vân ngồi tựa thành cửa, nước mắt chảy dài, đến nắm chặt tay bố lay mạnh hỏi:”Bố ơi! Bố lúc nào cũng khen mẹ tốt, sao bố lại bỏ mẹ con đi”. Duy không dám nh́n vào mặt con gái ḿnh nữa.
Duy ra sống với người phụ nữ kia được một thời gian, v́ không có nhiều tiền nên cô ta đă bỏ Duy theo người đàn ông khác giàu có hơn Duy. Lúc này Duy mới tỉnh ngộ th́ đă muộn.
Duy thấy hối hận vô cùng. Anh nhớ đến Mai và con, anh lao vội vàng về nhà, đứng ngoài sân thấy bóng vợ và con qua ánh đèn. Duy không dám gọi cửa v́ Duy biết ḿnh không c̣n xứng đáng với t́nh cảm của Mai và con nữa.
VietBF@ sưu tập
|