Người Mỹ mấy đời hoặc đă sống vài chục năm thường thích riêng tư, yên tĩnh nhưng vẫn có tinh thần tập thể trong khu dân cư, nhiệt t́nh giúp đỡ hàng xóm, lịch sự, xă giao, thân thiện đúng mức với người lạ. Họ cũng ko thích nghỉ ngơi 100% khi về hưu mà vẫn làm ǵ đó để cảm thấy có ích chứ ko phải v́ cần tiền.
Điều này ḿnh quan sát qua những lần đi dạo, gặp gỡ những người hàng xóm khác nhau và hôm nay khẳng định thêm nữa.
Gần nhà ḿnh là một nhà có nhiều cây cẩm tú cầu rất đẹp trong khi ḿnh cũng trồng mà hầu như chẳng ra hoa. Chiều thứ Bảy đi ngang qua nhà đấy th́ đúng lúc bà hàng xóm đỗ xe, chuẩn bị vào nhà.
Ḿnh khen hoa đẹp và hỏi bà có bí quyết ǵ không... Bà trả lời về một số cách chăm cây, câu chuyện lan man ra các loại hoa khác nhau rồi bà khoe đằng sau nhà c̣n có thêm nhiều cây và hoa nữa, vồn vă mời vào xem.
Ở trong vườn sau nhà, bà kể là chồng bà bị tim và một số bệnh nên cái vườn là chỗ cho ông làm việc nọ việc cho đỡ buồn và đỡ kêu ca than văn sau khi ông nghỉ hưu 20 năm nay.
Bà chia sẻ suy nghĩ rằng hoa là cái đẹp mà Chúa ban cho chúng ta và ngắm nh́n cái đẹp làm cho chúng ta khỏe mạnh, trẻ trung.
Nhưng bà nói tiếp rằng vườn của bà bây giờ ít cây ít hoa so với trc v́ bà già yếu rồi, vẫn bận đi làm, ko c̣n có thể chăm bón, tỉa tót thường xuyên.
Thấy bề ngoài bà ko già lắm nên ḿnh nhận xét như vậy th́ bà bảo bà 75 tuổi rồi.
Ḿnh thán phục bà khi từng đấy tuổi vẫn đi làm, thậm chí cả vào thứ Bảy, nghe ḿnh nói thế, bà bảo là bây giờ bà làm công việc chăm sóc người già 😃 tại một bệnh viện ở thủ đô Washington (nhà ḿnh đến Washington giống như ở khu Splendora đi vào trung tâm HN).
Bà lại kể thêm là lúc trẻ tuổi hơn, bà là bếp trưởng chuyên nấu tiệc tùng cho các thượng nghị sĩ và Nhà Trắng, cũng như các vị tai to mặt lớn khác... Mỗi bữa tiệc từ 30-50 người.
Công việc khá mệt, đứng nhiều, về sau người ta vẫn cần bà nhưng bà chuyển sang làm nghề caregiver cho đỡ mệt.
Ḿnh hỏi lúc nào bà muốn nghỉ hưu, bà trả lời: lúc chết 😃 . (So với các "ông cụ bà cụ" khoảng 50 tuổi ở VN đă kêu chỉ muốn nghỉ ko làm ǵ nữa th́ ḿnh ko biết phải nói thế nào.)
Theo lời bà kể, bà là người gốc Bồ Đào Nha đă sống ở khu này 30 năm, những hàng xóm cũ quanh bà đều đă qua đời, c̣n mỗi bà và chồng bà là dân gốc c̣n lại.
Rồi bà hồi tưởng về ngày xưa, khi khu này chỉ có ít nhà, mọi người ai cũng biết nhau, tụ tập ăn uống nói chuyện, cần ǵ th́ ới nhau giúp đỡ.
Vẫn theo lời kể của bà, trước đây bà có 1 chiếc Nissan to, thường xuyên lái đưa những người già hơn bà đi nơi nọ nơi kia khi họ nhờ. Giờ họ đều đă mất.
Khu này từng yên tĩnh và riêng tư lắm, tôi rất thích, bà nói. Bà vẽ lên bức tranh là trước nhà bà, bên kia đường từng là vùng đất trống đẹp đẽ "như thiên đường" nhưng bây giờ là một số ngôi nhà rồi.
C̣n đằng sau, từng có một nhà thờ, không gian tôn nghiêm và thann b́nh. Nay, đó là các dăy nhà liền kề đối diện nhà ḿnh.
Bây giờ đông người quá, mọi người ko biết nhau, tôi ko thích như vậy, bà nói.
Lan man thế mà 30 phút trôi qua, nhưng có vẻ bà vẫn thích nói chuyện. Kể ra nếu là đó là một ông hàng xóm th́ có lẽ ḿnh cũng đứng lại nói chuyện nữa v́ dù sao các mối quan tâm của đàn ông sẽ giống nhau hơn.
Cảm ơn và chào bà, ra về, ḿnh cứ nghĩ ko biết liệu những người nhập cư sau này có thể duy tŕ và làm đẹp thêm những nét văn hóa của những người Mỹ lâu đời ko. Cá nhân ḿnh th́ làm đc, ko lo.
Pham T Thuc An-Ton