MÙA ĐÔNG
Mùa Đông/ Ta giờ có nhớ người không? Hay buồn vui thả dòng sông...cuối trời.
Có áng mây lúc tỉnh lúc say
Ánh mặt trời dềnh trên hồ nước
Nghiêng ngả tiếng chim sẻ rớt
Đâu đây luễnh loãng sắc mùa.
Mùa Đông
Cây phượng già bên đường trơ trụi lá
Rặng xấu hổ bụi mù trên sắc tím hoang vu
Nắng thủy tinh lăn trong vòm hồng cổ
Nhà ai rụng câu hát cũ
" Tuổi nào như lá vàng úa..."
Hỡi mùa!
Mùa Đông
Gió bấc hun hút gọi xa xưa
Cô bé con mặc áo len xanh đỏ
Lũn cũn nghịch cỏ gà bên cánh đồng hoa cải
Tiếng yêu thương khắc khoải
Cha thương con phận gái mắt buồn
Bình yên trong bão giông
Người ta nói vậy
Ừ thì lòng phẳng lặng
Thành gương soi, giật mình.
Thời gian bàng bạc
Không gian mênh mông
Mùa Đông
Ta giờ có nhớ người không?
Hay buồn vui thả dòng sông...cuối trời.
Đỗ Thu Hằng
|