Tôi nghĩ ra cách dùng một cái nick ảo để gửi lời chào anh, và anh đă add nick đó. Trên chuyến xe đêm trở về hôm ấy, tôi nhận ra anh vẫn đang online nhưng im lặng măi với tôi.
Tôi năm nay 23 tuổi, là con gái nghèo từ dưới quê lên Sài G̣n ăn học. Tốt nghiệp đại học, tôi cũng đi làm như bao nhiêu bạn bè trang lứa. Tôi từ nhỏ vốn sống khép kín, chỉ chú tâm học hành và thích về nhà. Gia đ́nh khó khăn, ba mẹ tôi lam lũ, ba lại bệnh tâm thần nên tôi càng không muốn để bạn bè biết về ḿnh. Tôi đi làm, cố công dành dụm gửi về cho gia đ́nh, để dành để t́m con đường đi học thêm. Cuộc sống nhiều lúc nghĩ lại thấy ḿnh quá đơn độc, có những chuyện buồn nào tôi cũng giấu, không dám để ba mẹ biết lại lo lắng. Tôi giật ḿnh khi bạn bè đứa có chồng, người có người yêu, mỗi đứa có cuộc sống riêng. Rồi tôi cũng đi t́m bạn.
Tôi quen anh qua một trang mạng xă hội. Anh hơn tôi 10 tuổi, có công việc ổn định. Chúng tôi nói chuyện với nhau qua mạng mỗi buổi trưa vào giờ nghỉ giải lao. Điều đầu tiên tôi nghĩ anh là người rất cảm thông và biết lắng nghe. Có lẽ v́ lần đầu tiên thấy có người hiểu ḿnh nên tôi càng nói nhiều hơn. Tôi thích cách anh lắng nghe, dù hiểu anh thương hại cho hoàn cảnh của ḿnh.
Tôi làm trong lĩnh vực y tế nhưng rất nhạy cảm. Lúc rảnh rỗi chỉ thích viết thơ, viết văn và chụp ảnh. Có lẽ v́ vậy nó làm tan nát trái tim khi tôi ảo tưởng quá nhiều vào anh. Tôi tin anh không gạt v́ tôi thực ra có ǵ đâu để gạt. Tôi xấu xí, nếu có đem “bán” cũng chẳng được bao nhiêu. Anh ở xa cách tôi hơn 400 km, tôi đă dành kỳ nghỉ phép của ḿnh để đến đó với lư do là đi du lịch, nhưng thực ra hy vọng chỉ gặp anh một lần. Đi du lịch một ḿnh tôi từng đi, cũng không khó khăn ǵ, tôi có thể tự thu xếp được từ nhà nghỉ, thuê xe, đặt vé và cứ thế đi, lang thang với cái máy ảnh trong tay.
1% dự đoán xấu nhất của tôi đă thành sự thật, anh nói anh đi công tác ở Hà Nội và biến mất. Tôi từng nói: “Em không sợ bóng tối, nhưng sợ ḿnh giữa ban ngày vẫn phải ṃ mẫm như trong đêm, nếu anh có ở đó, hăy để đèn sáng lên nhé”. Từ ngày đó, khi nào online anh đều để nick sáng. Tôi quá trẻ con, c̣n anh là người từng trải nên luôn có thể ngọt ngào và lịch sự khi nói chuyện với tôi, dù trong ḷng chán ghét. Nếu anh lừa gạt, có thể sẽ ra gặp tôi, để qua đường? Anh không làm vậy. Tôi viết để lại những tin nhắn offline mà anh vẫn im lặng.
Tôi nghĩ ra cách dùng một cái nick ảo để gửi lời chào anh, và anh đă add nick đó. Trên chuyến xe đêm trở về hôm ấy, tôi nhận ra anh vẫn đang online nhưng im lặng măi với tôi. Tôi đă khóc suốt hơn 2/3 chặng đường và bước xuống xe, không muốn về lại Sài G̣n nữa, tôi dừng chân tại một nhà nghỉ và đang ở đây, chỉ một ḿnh, không muốn gặp ai cũng không biết đi đâu. Tôi không biết ḿnh nên làm ǵ để bớt ngốc như thế? Tôi muốn quên đi mà sao vẫn cứ măi bận tâm?
(BVNE)