Người mẹ khổ đau ấy đă nấc lên thành tiếng khi kể về cái đêm định mệnh, bị chính đứa con mà ḿnh hết mực yêu thương làm chuyện đồi bại.
"Nghịch tử" báo hại cả gia đ́nh
Người dân địa phương cho biết, kẻ gây ra vụ việc chấn động xứ Nghệ ấy tên là Lô Văn Hiếu (24 tuổi), trú tại bản Na Bón, xă Tiền Phong, huyện Quế Phong (Nghệ An). Bố của Hiếu là ông Lô Văn Th. (SN 1953) từng tham gia bộ đội nhưng đă mất cách đây 5 năm do bệnh hiểm nghèo. Mẹ Hiếu là bà Lương Thị L. (SN 1966) người gốc xă Châu B́nh, huyện Quỳ Châu (Nghệ An).
Năm 1985, họ nên duyên vợ chồng và lần lượt năm đứa con ra đời. Dù gia đ́nh khó khăn nhưng bố mẹ vẫn hết mực yêu thương và dành những ǵ tốt đẹp nhất cho Hiếu. Nhưng với bản tính ham chơi, Hiếu luôn làm khổ bố mẹ.
Trong căn nhà tồi tàn của ḿnh, bà Lương Thị L. đă trải ḷng với PV về nỗi đau của ḿnh và những tâm trạng khó tả từ sau ngày công an bắt con bà đi.
Đứa con trời đánh Lô Văn Hiếu.
V́ siêng ăn, nhác làm nên dù đă ngoài 20 tuổi nhưng một chữ bẻ đôi, Hiếu cũng không biết. Là thanh niên có sức khỏe, Hiếu cũng theo đám bạn vào rừng kiếm củi nhưng bán được đồng nào, Hiếu tiêu xài hết. Năm 20 tuổi, khi thấy đám thanh niên trong bản đua nhau đi làm ăn xa, Hiếu cũng hăm hở vác ba lô lên đường. Lần đó, Hiếu vào tận Quảng Nam để làm đào vàng. Lần đầu xa nhà, Hiếu cũng ư thức được trách nhiệm và nhận được đồng lương nào, hắn cũng tích cóp để gửi về quê cho mẹ lấy tiền nuôi em. Thế nhưng, đi được vài ba năm th́ Hiếu dính vào ma tuư. Có bao nhiêu tiền, Hiếu đầu tư hết vào những cơn nghiện.
Dính vào ma túy, Hiếu lại nhiễm thêm các thói hư tật xấu và khi không c̣n tiền để hút chích, hắn khăn gói trở về quê. Để có tiền, Hiếu làm liều tham gia vận chuyển gỗ lậu trong ḷng hồ thuỷ điện Hủa Na. Khi thất nghiệp v́ bị kiểm lâm theo sát, hắn lại về trộm tiền của mẹ.
Những đồng tiền chắt chiu từ những lần băng rừng hái măng dùng để mua gạo cho cả gia đ́nh đă bị Hiếu cướp đi không thương tiếc. Sự ngang tàng của Hiếu khiến những đứa em của hắn chỉ cần thấy mặt anh ở nhà là sợ phát khiếp. Chuyện Hiếu đánh em, mắng mẹ để có tiền chơi thuốc, không ai trong bản Na Bón là không biết đến. Anh Nguyễn Hồng Thắng, một người hàng xóm của gia đ́nh Hiếu lắc đầu ngao ngán: "Biết là từ nhỏ, nó cá biệt rồi, nhưng đánh em, chửi mẹ th́ thật là không ngờ. Ai cũng khuyên ngăn rồi nhưng có được đâu. Dính vào ma túy rồi nó trở nên hư hỏng quá".
Giận con nhưng bà L. vẫn thương yêu Hiếu. Bà hi vọng đến một ngày Hiếu sẽ hiểu ra và tu chí làm ăn. Thế nhưng, cái ngày mà bà L. mong ước chưa đến th́ chính bà lại là nạn nhân bởi hành vi không thể tưởng tượng nổi của đứa con nghịch tử này. Sau khi thông tin về việc bà L. bị Hiếu cưỡng hiếp ngay trong nhà lan ra, ai nấy đều bàng hoàng, bởi chưa bao giờ họ được nghe kể về hành vi vô đạo đến như vậy. Nhiều người dù không là anh em, họ hàng nhưng khi nghe câu chuyện của Hiếu, ai cũng phẫn nộ. Phút chốc, hành vi có một không hai của Hiếu gây xôn xao cả xứ Nghệ.
Ngôi nhà của gia đ́nh bà L. nơi xảy ra sự việc.
Khóc cạn nước mắt viết đơn tố con trai
Trong căn nhà sàn tồi tàn, bà L. ngập ngừng khi biết chúng tôi đề cập chuyện cũ. Phải một hồi lâu, bà mới chịu mở lời. "Thằng Hiếu nó hư hỏng từ bé rồi, nhưng người làm mẹ như tôi chỉ mong nó sẽ thay đổi để sống cuộc sống tốt hơn. Mọi việc tồi tệ từ khi Hiếu đi làm trong Nam trở về. Lần đó về nhà nó thay đổi hẳn, lại thêm nghiện ma túy, mọi đồ đạc trong nhà nó mang đi hết rồi", bà L. nói trong nước mắt.
Từ ngày bố mất, ai cũng nghĩ Hiếu sẽ ư thức hơn được trách nhiệm với gia đ́nh. Nhưng với bản tính siêng ăn, nhác làm, mọi lời khuyên với Hiếu đều vô ích. Bao nhiêu khổ đau, bà L. gánh hết với suy nghĩ, con hư cũng là con của ḿnh, trời bắt nó như thế, th́ người sinh ra nó phải gánh chịu. Thế nhưng, việc đêm hôm Hiếu cả gan giở tṛ hăm hiếp mẹ đẻ th́ dù là trong suy nghĩ, bà L. cũng chưa bao giờ h́nh dung nổi.
Lau vội hai ḍng nước mắt lăn trên má, bà L. rùng ḿnh nhớ lại cái đêm bị đứa con trai trời đánh làm nhục. Đó là đêm rằm tháng 11/2012, sau khi đi uống rượu với đám bạn trong bản nhưng chưa đủ độ, Hiếu ṃ về nhà bắt mẹ đưa cho 400 ngàn đồng để tiếp tục cuộc vui. Dọa nạt và lấy được tiền từ mẹ, Hiếu theo bạn đi chơi thâu đêm và đến chiều 14/12/2012, hắn trở về, đem theo can rượu và một ít thịt lợn. Tưởng Hiếu mua thịt về cho mẹ nhưng nào ngờ, nó mời bạn bè đến nhà uống rượu tiếp. Sau khi hết mồi, hết rượu, đám bạn liêu xiêu ra về, Hiếu cũng lăn ra giữa nên nhà nằm ngủ.
Bà L. trần t́nh lại câu chuyện của ḿnh trong đau khổ.
Nửa đêm, khi làng bản đang ch́m trong không gian tĩnh lặng th́ cơn khát nước khiến Hiếu tỉnh dậy. Hắn vùng vẫy dậy đi khắp nhà t́m nước và nói lảm nhảm. Trong nhà chỉ c̣n người mẹ và Hiếu, bởi v́ trước đó một tuần Hiếu đă hùng hồn đuổi ba đứa em của ḿnh lên rẫy để cho khuất mắt của hắn. Ba đứa em đi rồi, Hiếu tự tung tự tác trong nhà, thích làm ǵ là làm, bởi từ lâu, Hiếu không c̣n coi trọng lời khuyên răn của bà L. nữa. Uống nước xong, hắn đi qua buồng ngủ của mẹ và bất ngờ vén tấm ri- đô lên để lẻn vào. Nh́n thấy mẹ đang ngủ, thú tính trỗi dậy, Hiếu lao vào mẹ để giở tṛ.
Bà L. tâm sự: "Sinh con ra, người làm cha, làm mẹ nào mà chẳng thương con. Bất đắc dĩ lắm tôi mới phải làm như vậy v́ tôi sợ thằng Hiếu nó lại làm nhục tôi nữa. Tôi chỉ mong nó cải tạo nên người mà thôi. Bây giờ, mỗi lần đêm xuống nghĩ lại chuyện đă xảy ra là tôi lại sợ hăi".
Ông Lô Xuân Hùng, Phó trưởng bản Na Bón cho biết thêm: "Bà L. hành động như vậy là đúng, bởi để Hiếu ở nhà th́ không biết chuyện ǵ sẽ xảy ra tiếp theo. Dù nhục nhă, ê chề nhưng đó là cách tốt nhất để Hiếu hiểu ra vấn đề và cơ hội trở lại với cộng đồng. Chúng tôi ai cũng thương bà L. và thường xuyên qua thăm hỏi động viên để bà ấy vượt qua sự việc chấn động này".
Trong ngôi nhà của ḿnh, bà L. vẫn c̣n ám ảnh bởi cái đêm kinh hoàng mà bà phải chịu những nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần. Tuy nhiên, từ trong sâu thẳm, t́nh thương và sự bao dung của người mẹ vẫn c̣n y nguyên trong con người bà. Bà cho biết, sắp tới sẽ t́m đất dựng một căn nhà mới để không bị chuyện cũ ám ảnh. Bà cũng bàn với mấy đứa con có dịp đi thăm Hiếu (đang bị tạm giam chuẩn bị đưa ra xét xử). T́nh mẫu tử vẫn là sợi dây để bà thấy thương đứa con vô đạo. Dù nỗi đau giằng xé nhưng bà L. vẫn muốn dùng t́nh thương, sự bao dung để cảm hóa, với hy vọng, trong thời gian chịu sự trừng phạt của pháp luật, y sẽ hiểu ra và trở lại làm người có ích.
TM