(ĐVO) Vô t́nh bước nhầm vào chuồng bên cạnh, tôi được "thực mục sở thị" những cảnh không dành cho trẻ em diễn ra ngay tại một quán cà phê t́nh nhân.
Thiên đường t́nh yêu thời ‘băo giá’
Thời buổi vật giá leo thang, xu hướng tiết kiệm luôn được ưu tiên, ngay cả trong t́nh yêu. Các đôi t́nh nhân muốn có những nơi hẹn ḥ thật lăng mạn, kín đáo, và quan trọng là phải hợp với túi tiền. Đáp ứng nhu cầu đó, h́nh thức cà phê t́nh nhân ra đời với các tiêu chí: rẻ, lạ và riêng tư.
Qua khảo sát, hiện nay trên địa bàn Hà Nội có một số h́nh thức cà phê t́nh nhân là cà phê vườn, cà phê rèm, cà phê nằm và cà phê phim. Điểm chung của các quán cà phê này là không gian dành cho khách được thiết kế rất riêng tư và kín đáo. Thay v́ có các bàn uống nước như các quán cà phê thông thường, các quán cà phê t́nh nhân thường được chia thành từng buồng, từng ngăn nhỏ. Mỗi ngăn rộng chưa đến 2m2, chỉ đủ chỗ cho hai người. V́ thế, nhiều người vẫn quen gọi các quán cà phê t́nh nhân này là “cà phê chuồng”.
Các quán cà phê t́nh nhân mọc lên ngày càng nhiều. Thậm chí, các đôi t́nh nhân thường rỉ tai nhau về những khu vực được coi là thiên đường cà phê chuồng như Yên Phụ, Đê La Thành… Điểm thu hút của các quán cà phê này, bên cạnh sự riêng tư, là giá đồ ăn, đồ uống rất b́nh dân, phù hợp với những đôi trẻ vào đó tâm t́nh là chính, uống nước là phụ.
Phóng viên quyết định thâm nhập một quán cà phê chuồng ở Đội Cấn, đây là địa chỉ được rất nhiều bạn trẻ ưa thích và giới thiệu nhiều trên mạng. Ấn tượng đầu tiên khi bước vào quán là một không gian rất yên tĩnh và mát mẻ. Góc phía ngoài quán vẫn bày mấy bộ bàn ghế dành cho những khách đến uống cà phê b́nh thường. Đi sâu vào trong một chút là ba dăy “chuồng” với khoảng 20 ngăn nhỏ. Mỗi chuồng được ngăn bằng ba tấm liếp mỏng, cửa vào chỉ rộng chừng 50cm đủ cho một người lách qua. Phía trước mỗi chuồng đều được buông mành kín mít, bên ngoài không thể nh́n vào được.
Chủ quán đề nghị chúng tôi gọi đồ uống ngay từ quầy phục vụ và chọn “chuồng”. Gọi là chọn, nhưng chỉ c̣n hai “chuồng” trống, các ngăn khác đă có người đang “tâm sự”, mặc dù thời điểm chúng tôi đến quán là giữa giờ chiều. Người bạn đi cùng tôi cho biết, buổi tối quán c̣n đông khách hơn, có khi đến rồi phải quay về v́ hết chỗ. Lách người qua khe cửa hẹp vào “chuồng” c̣n trống, một mùi ngai ngái, hôi hám như mùi cót ép ẩm thấp xộc vào mũi tôi. Bên trong căn chuồng chật chội, một chiếc ghế gỗ cho hai người ngồi ngả màu đen cáu bẩn, một chiếc bàn nhỏ đóng sơ sài, một chiếc quạt hỏng cả nút bật, phía trên vách không có đèn điện mà gắn một vỏ lon nước ngọt đă cắt đôi có cắm một cây nến ở trong, góc cao trên vách có gắn một cái móc treo quần áo. Giữa ban ngày mà bên trong tối mờ mờ, không khí khá ngột ngạt.
Mỗi chuồng chỉ có một chiếc bàn nhỏ và chiếc ghế gỗ cáu bẩn đủ chỗ cho 2 người.
Chủ quán bê hai ly nước vào chuồng của chúng tôi. Giá đồ uống ở đây khá rẻ, mỗi ly nước có giá chưa đến 20.000 đồng. Thấy khách không có yêu cầu ǵ thêm, chủ quán nhanh chóng buông mành, rút lui. Từ lúc này, cả thế giới riêng tư là của khách.
Vào chuồng là cởi đồ?
Tôi thắc mắc tại sao quán cà phê lại có mắc quần áo, cô bạn đi cùng nháy mắt tinh quái: “Lại c̣n giả vờ hỏi, mắc quần áo dùng để treo quần áo cởi ra chứ c̣n để làm ǵ nữa. Ông nghĩ người ta chui vào chỗ này chỉ để ngồi uống nước thôi sao?”.
Cô bạn tôi vừa dứt lời, từ căn chuồng phía bên kia tấm liếp mỏng là tiếng lách cách cởi thắt lưng, kèm theo tiếng một cô gái: “Treo lên mắc kia đi anh”. Im lặng lắng nghe, sau đó là những âm thanh khá nhạy cảm mà chỉ cần nghe cũng biết đôi nam nữ ở ngăn bên cạnh đang làm ǵ.
Vào quán cà phê là phải cởi đồ?
Giả vờ gọi điện thoại, tôi ra ngồi ở dăy bàn uống nước phía ngoài (vốn chẳng có khách nào ngồi). Trong khoảng 5 phút ngồi bên ngoài, tôi chứng kiến hai đôi bước ra từ dăy chuồng phía trong: một đôi ăn mặc lịch sự, dáng chừng là nhân viên văn pḥng; một đôi c̣n rất trẻ, có thể đang là sinh viên do vẫn đeo ba lô.
Khi đi vào, tôi “vô t́nh” bước nhầm chuồng bên cạnh và được “thực mục sở thị” cảnh không dành cho trẻ em. Tôi vội vàng xin lỗi rồi rút ra ngoài sau khi nhận lời nhiếc móc “đồ vô duyên” của cô gái. Tưởng rằng sau sự cố, đôi nam nữ sẽ rút lui, nhưng những tiếng rúc rích nhạy cảm vẫn vọng lại từ bên kia tấm liếp: “Tiếp đi em, kệ người ta, họ vào nhầm ư mà”.
Khảo sát một số quán cà phê t́nh nhân khác trên địa bàn Hà Nội, thực trạng trên là khá phổ biến. Đặc biệt, với h́nh thức cà phê phim dành cho các đôi t́nh nhân, sự biến tướng c̣n có thể ghê gớm hơn. Trong danh sách hàng trăm bộ phim được đưa ra cho khách lựa chọn ở các quán cà phê này, đa phần đều là phim tải từ trên mạng về. Bên cạnh chuyện bản quyền, là nơi sử dụng nhiều đĩa lậu, không ai dám chắc trong số những bộ phim đó không có những phim đen, phim sex.
Thời gian vừa qua, rất nhiều dịch vụ vốn rất lành mạnh như massage, tẩm quất, karaoke đă có những biến tướng nghiêm trọng, trở thành nơi diễn ra các hoạt động đồi trụy. Cà phê t́nh nhân, nếu không có sự quản lư nghiêm túc và kịp thời, rất có thể sẽ đi theo vết xe đổ như ở trên, trở thành nơi chứa chấp các tệ nạn xă hội, vi phạm pháp luật.
Thượng tá Nguyễn Văn Thành, Phó trưởng công an quận Đống Đa cho báo chí biết: "Trên địa bàn quận chưa bắt được trường hợp mại dâm trong các quán cà phê kiểu riêng tư nhưng tôi có nghe ở những nơi khác có hoạt động này. Mại dâm trong quán cà phê thường xảy ra ở các khu vực ven đô, nhưng trong nội đô với những điều kiện nhạy cảm này, khả năng hoạt động mại dâm vẫn có thể có. Chủ yếu đến đây là những đôi yêu nhau có nhu cầu tâm sự, c̣n hoạt động mại dâm diễn ra ở nhà nghỉ, khách sạn nhiều hơn".
Bá Mạnh