Thời gian thấm thoát trôi qua 3 năm, bỗng một ngày tôi vô t́nh gặp lại chồng cũ, anh giờ rất khác, ăn mặc bảnh bao, có xe đưa rước. Giờ tôi mới thấy tiếc hùi hụi, nghĩ lại giá như ḿnh không ly hôn th́ sẽ không đến nông nỗi này.
Chồng tôi tốt nghiệp ngành công nghệ sinh học, anh đi làm vài chỗ, nhưng cứ làm được vài tháng là anh nghỉ việc ở đó. Tôi hỏi lư do th́ anh nói không hợp với đồng nghiệp và môi trường làm việc. Thế là sau 2 năm kết hôn, anh đi làm được 1 năm và 1 năm chỉ ở nhà mày ṃ nghiên cứu dự án ǵ đó và không mang lại được một đồng thu nhập nào hết.
May mà vợ chồng được sống riêng chứ không tôi sẽ không lo nổi. Tuy nhiên, hàng ngày làm về nh́n thấy chồng cứ cặm cụi ôm máy tính, nhà cửa bề bộn, cơm chưa nấu… khiến tâm trạng tôi càng ngày càng hậm hực. Cuộc sống cơm áo gạo tiền ngoài thủ đô ngày càng đắt đỏ, khiến cuộc sống vợ chồng ngày càng ngột ngạt, v́ thế càng ngày tôi càng khinh thường chồng.
Nhiều hôm, bảo anh đi kiếm việc làm, mà anh không chịu, chỉ bảo là đang làm dự án, khi nào thành công sẽ mang lại rất nhiều tiền. Nhưng 1 năm, 2 năm rồi tôi có thấy anh làm xong ǵ đâu. Đă vậy, ở nhà mà không giúp tôi việc ǵ. Bên ngoài, biết bao anh nhà giàu vây quanh, khiến tôi càng ngày càng chán chồng, chẳng buồn gần gũi anh.
Thế rồi, tôi cặp kè với một anh trong công ty, chúng tôi chỉ lợi dụng nhau mà thôi. Anh cần thỏa măn nhu cầu t́nh dục, c̣n tôi cần tiền, thậm chí nhiều tiền hơn nữa. Tôi cần bao nhiêu anh sẽ cho bấy nhiêu, v́ anh rất giàu – là cháu của giám đốc công ty nơi tôi làm việc. Lúc đầu tôi c̣n lén lút hẹn ḥ với anh ta, sau rồi tôi công khai luôn mà chồng cũng chẳng quan tâm. Mặc dù, lúc đầu anh có bảo tôi đừng làm thế, bảo tôi hăy cắt đứt với người kia và về với gia đ́nh. Tuy nhiên, tôi chán cái cuộc sống nghèo khó, chán chồng thất nghiệp, ăn không dám ăn, chi tiêu cũng không dám chi tiêu.
Ảnh minh họa: Internet
Lúc này tôi cũng đi chơi nhiều hơn, chẳng cần quan tâm đến chồng là ai, anh thích làm ǵ th́ làm, sống với anh quá khổ cực nên tôi muốn buông xuôi tất cả. Nếu anh có nói tôi hư đốn mất nết, th́ tôi cũng căi lại “Tôi như vậy là v́ ai, tôi ngủ với trai để lấy tiền nuôi anh đấy, anh hiểu không? V́ anh thất nghiệp nên tôi mới cực khổ như vậy”.
Tuy nhiên, v́ đi chơi với người t́nh tôi, một lần không may tôi bị phát hiện và bị đánh cho tơi tả. Tôi hận, với một phần nữa tôi muốn ḿnh được làm chủ trái tim người t́nh và tài sản của anh. V́ thế đă thuê giang hồ tạo vụ tai nạn giả giết chết vợ người t́nh. Sau khi vợ chết, người t́nh qua lại với tôi thường xuyên hơn.
V́ thế, tôi về nhà và đ̣i ly hôn. Sau khi, chồng không thuyết phục tôi th́ anh đă kư, sau đó chúng tôi hôn. Tuy nhiên, khi về sống với người t́nh, tôi mới biết, anh ta c̣n “đú đởn” với nhiều con khác nữa. Thực ra, anh ta biết chính tôi là người thuê giang hồ tông chết vợ anh ta, bị nắm được thóp nên tôi sợ hăi, sợ vào tù. Cuộc sống của tôi, trở nên ngày càng tôi tệ, ngày nào cũng bị anh ta tra tấn tinh thần và không thể thoát ṿng kiểm soát của anh ta.
Thời gian thấm thoát trôi qua 3 năm, bỗng một ngày tôi vô t́nh gặp lại chồng cũ, anh giờ rất khác, ăn mặc bảnh bảo, có xe đưa rước. Giờ tôi mới thấy tiếc hùi hụi, nghĩ lại giá như ḿnh không ly hôn th́ sẽ không đến nông nỗi này. Th́ ra, lúc trước anh tập trung làm dự án công nghệ sinh học và được một công ty nước ngoài mua lại, nên anh mới có nhiều tiền và giàu có như ngày hôm nay. Tôi nghĩ: “Cuộc sống hiện tại của ḿnh chính là quả báo do những việc trước đây ḿnh gây ra”.
VietBFsưu tập