
Ngày cưới, nhà trai chỉ có chiếc xe máy cũ, hai vợ chồng ra riêng với căn pḥng trọ chưa đầy 20 mét vuông. Anh làm thợ điện, chị phụ quán ăn. Mỗi sáng, họ chia nhau ổ bánh ḿ, tối về cùng nấu nồi canh đơn giản nhưng luôn cười nhiều hơn so với khó nhọc.
Năm thứ tám của hôn nhân, họ đă có nhà nhỏ, con gái vào lớp một, chị nghỉ làm để chăm con và lo nội trợ. Những tưởng b́nh yên sẽ dài lâu.
Th́ anh… bỗng khác.
Anh thường cầm điện thoại cười mơ màng, về muộn, tránh ánh mắt vợ. Một lần chị hỏi: “Có ai đó khiến anh vui hơn ở nhà phải không?”, anh im lặng. Không phủ nhận.
Chị cười nhẹ, không làm ầm ĩ. Đêm đó, chị nấu một nồi cháo gừng – món anh thích những lúc mệt. Khi đặt bát cháo trước mặt anh, chị chỉ nói:
"Em từng là người lạ mà anh chọn đi cùng suốt 8 năm. Nếu hôm nay anh mỏi chân, em sẽ không níu, nhưng em vẫn mong là người nấu bát cháo khi anh ốm, là người lắng nghe khi anh im."
Anh lặng thinh. Bát cháo nguội dần. Gừng cay, mà mắt anh ươn ướt.
Ngày hôm sau, anh chủ động dọn dẹp nhà cửa, cúp ca làm sớm, chở con đi học. Đêm đó, anh đưa điện thoại cho chị xem tin nhắn cuối: "Anh xin lỗi, nhưng anh không thể đánh mất những điều đă cùng đi qua giông băo."
Không ai nhắc lại chuyện ấy nữa. Chỉ là từ hôm đó, mỗi khi trời mưa, anh lại nhắc chị nấu cháo gừng.
VietBF@sưu tập