
Vợ chồng mâu thuẫn nhiều khi không hẳn vì hết yêu, mà vì ai cũng nghĩ mình là người chịu thiệt nhiều hơn trong cuộc hôn nhân này.
Người vợ thấy mình kiệt sức vì những ngày quần quật, vừa lo con cái, vừa quán xuyến nhà cửa, lại còn đi làm kiếm tiền, thế nhưng đổi lại là sự thờ ơ, vô tâm.
Người chồng lại cảm thấy mình gánh vác cả áp lực kinh tế, bên ngoài chịu đựng bao nhiêu sóng gió, về nhà chỉ mong một chỗ bình yên, nhưng chỉ toàn là những lời trách móc.
Một người thấy mình vất vả. Một người thấy mình cô đơn. Và ở giữa là khoảng trống của sự thiếu thấu hiểu, chia sẻ.
Thật ra, không ai gánh nhẹ hơn ai cả.
Chồng còng lưng ngoài xã hội để mang tiền về, vợ hao mòn tuổi thanh xuân để giữ gìn mái ấm.
Một người xây nhà. Một người xây tổ ấm.
Cả hai đều hy sinh, chỉ là mỗi người đóng góp cho gia đình theo một cách khác với người còn lại.
Thế cho nên, hạnh phúc chưa bao giờ là câu chuyện của hơn – thua.
Hôn nhân, cũng không phải là phép tính chia đôi từng trách nhiệm, mà là sự san sẻ từ trong lòng.
Người này mỏi thì có người kia đỡ. Người này yếu mềm thì có người kia ôm vào lòng.
Hôn nhân không cần một người thắng và một người thua, chỉ cần một người lắng nghe và một người thấu hiểu.
Khi bớt so đo, ta sẽ lại thương nhau nhiều hơn.
Khi biết nhìn về cùng một hướng, hôn nhân tự khắc sẽ trở thành nơi để ta an yên trở về phải không bạn?
VietBF@sưu tập