* Câu chuyện được chia sẻ trên trang NetEase (Trung Quốc).
Mỗi hành động tử tế mà chúng ta thực hiện giống như một viên gạch nhỏ góp phần xây dựng một xă hội tốt đẹp hơn. Dù cho ngay tại thời điểm đó, chúng ta chưa thấy được kết quả rơ rệt, nhưng hăy tin rằng, những ǵ ta gieo hôm nay sẽ được gặt hái vào ngày mai. Bởi lẽ, cuộc sống luôn công bằng, những ai biết cho đi sẽ luôn được nhận lại.
Tôi là Ngô Đại Hải. Hôm nay, có một chàng trai trẻ đă t́m đến gặp tôi, cậu ấy tên là Kiến B́nh. Khi nh́n thấy khuôn mặt của cậu thanh niên đó, kư ức ngày xưa trong đầu tôi lại ùa về.
Năm đó, gia đ́nh tôi sống ở một ngôi làng nhỏ phía Nam, cuộc sống nơi đây nghèo khổ vô cùng. Cha của Kiến B́nh, Hứa Đại Thành là bạn thân thuở nhỏ của tôi, gia cảnh của anh ấy cũng không khá giả ǵ. Sau này, Hứa Đại Thành lấy vợ, vợ chồng anh sinh được cậu con trai đặt tên là Kiến B́nh. Dù cuộc sống chật vật, Kiến B́nh vẫn luôn chăm ngoan, học giỏi. Năm 1999, tin cậu bé đỗ vào Đại học Bách khoa miền Nam đă khiến cả làng như vỡ ̣a.
Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Vừa mới tận hưởng niềm hạnh phúc khi con trai đỗ đại học, gia đ́nh Hứa Đại Thành đă rơi vào cảnh khốn khó. Một buổi tối, tôi đến thăm người bạn thân và thấy Kiến B́nh ngồi thẫn thờ ở cửa, đôi mắt đỏ hoe, trên tay cầm tờ giấy báo nhập học. Hỏi ra mới biết, gia đ́nh họ đang loay hoay v́ học phí. Dù đă cố gắng vay mượn mọi nơi, họ vẫn thiếu một khoản tiền lớn.

Dù đă cố gắng vay mượn mọi nơi, Hứa Đại Thành vẫn thiếu một khoản tiền lớn để cho con trai đi học.
Nghe tin này, tôi cảm thấy vô cùng xót xa. Tôi muốn giúp đỡ thằng bé, nhưng thực tế lại quá khắc nghiệt. Tôi trằn trọc cả đêm nằm nghĩ, gia đ́nh ḿnh cũng đang chật vật, làm sao có thể san sẻ thêm gánh nặng cho người khác? Nhưng trong ḷng th́ lại luôn cảm thấy nếu không giúp họ chuyện này, e rằng ḿnh sẽ hối hận cả đời.
Thế rồi, sáng sớm hôm sau, trong khi vợ tôi đang làm đồng, tôi lén dắt lợn ra thị trấn bán và thu được tổng cộng là 2.000 nhân dân tệ (khoảng 7 triệu VNĐ).
Buổi trưa, tôi đến nhà Hứa Đại Thành và đưa số tiền học phí c̣n lại cho Kiến B́nh. Cậu bé sửng sốt, lắc đầu từ chối. Nhưng tôi kiên quyết: "Con đừng lo lắng, cứ nhận lấy tiền này mà đi học. Học hành là con đường duy nhất để đổi đời". Kiến B́nh bật khóc, Hứa Đại Thành cũng xúc động không nói nên lời, hai cha con chỉ biết cảm ơn tôi rối rít.
Tôi không dám nói với vợ về việc đă bán con lợn. Nhưng vợ tôi cũng đă sớm phát hiện ra. Buổi tối hôm đó, cô ấy đứng ở cửa, tay cầm cái bát, giận dữ quát: "Ngô Đại Hải, anh làm cái ǵ thế hả? Con lợn đó nuôi bao nhiêu hy vọng của cả gia đ́nh chúng ta đó!". Trước sự tức giận của vợ, tôi chỉ biết cúi đầu nhận lỗi.
Vợ tôi vô cùng tức giận khi biết chuyện.
Sau khi vào đại học, Kiến B́nh thường xuyên về nhà thăm tôi. Thằng bé mang theo những món quà nhỏ, giúp đỡ tôi làm việc nhà và luôn dành cho tôi sự kính trọng. Tôi biết Kiến B́nh muốn trả lại số tiền 2.000 nhân dân tệ, nhưng tôi đă từ chối.
"Con hăy giữ lấy số tiền đó để lo cho tương lai của ḿnh", tôi nói. Mỗi lần như vậy, mắt thằng bé lại đỏ hoe.
Vài năm sau khi ra trường, Kiến B́nh kiếm được việc làm và công việc phát triển rất tốt. Tôi nghe nói thằng bé đă trở thành một giám đốc bộ phận, lương c̣n cao hơn lương của tôi và bố nó cộng lại. Lúc đó, tôi rất vui và cảm thấy quyết định của ḿnh khi xưa là đúng đắn.
Có một thời gian, Kiến B́nh bất ngờ mất liên lạc, không c̣n trở về thăm. Tôi cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại thằng bé nữa. Thế nhưng, một ngày, một chàng trai bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà. Đó chính là Kiến B́nh. Kiến B́nh hỏi tôi về số tiền bán lợn năm xưa và đưa cho tôi một lá thư của cha cậu. Trong thư, Hứa Đại Thành dặn ḍ con trai phải báo đáp ơn nghĩa của tôi. Lúc đó, quầng mắt của tôi cũng đỏ hoe. Kiến B́nh quỳ xuống, nói rằng muốn trả ơn và xây cho tôi một căn nhà mới.
Tôi vội vàng xua tay: "Nhà này c̣n dùng được mà, không cần phải làm như vậy đâu". Nhưng Kiến B́nh vẫn quyết tâm thực hiện ư định của ḿnh. Vài tháng sau, một căn nhà mới khang trang đă được xây dựng xong. Tôi vô cùng xúc động, không ngờ việc làm nhỏ bé của ḿnh lại nhận được sự đền đáp lớn lao như vậy.
Tôi xúc động v́ không ngờ việc làm nhỏ bé của ḿnh lại nhận được sự đền đáp lớn lao như vậy.
Một năm sau khi xây nhà cho tôi, Kiến B́nh bỗng trở về trong bộ dạng tiều tụy, kinh doanh thất bại, công ty th́ phá sản. Tôi vô cùng choáng váng không biết phải làm ǵ. Nhưng trong thâm tâm, tôi tin rằng, với bản tính kiên cường, chàng trai trẻ này sẽ vượt qua được khó khăn.
Quả thật, sau những ngày tháng gian nan, Kiến B́nh đă đứng dậy sau thất bại và thành công một lần nữa. Gặp lại thằng bé trong một buổi chiều xuân, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào về đứa trẻ mà ḿnh đă lựa chọn giúp đỡ năm xưa.
Ḷng tốt, khi được đặt đúng chỗ, sẽ đâm chồi nảy lộc và mang đến những trái ngọt. Khi ta giúp đỡ người khác một cách chân thành, không vụ lợi, ta không chỉ mang lại niềm vui cho họ mà c̣n truyền cảm hứng cho những người xung quanh, góp phần làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn.
Nh́n lại câu chuyện của ḿnh và Kiến B́nh, tôi nhận ra rằng giáo dục thực sự là ch́a khóa để thay đổi cuộc đời. Với gia đ́nh nghèo khó như chúng tôi khi ấy, việc giúp thằng bé đi học không chỉ là hy vọng của cha mẹ nó mà c̣n là niềm tin của tôi rằng tri thức có thể phá bỏ mọi rào cản. Những khó khăn ban đầu chỉ là thử thách, c̣n học vấn chính là hành trang để Kiến B́nh có thể vượt qua nghịch cảnh và xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn.
Tôi vẫn luôn nghĩ, hành động giúp đỡ thằng bé năm ấy không phải là một sự hy sinh lớn lao. Tôi chỉ đơn giản muốn nó có cơ hội để học hành, để vươn lên trong cuộc sống. Nhưng chính từ câu chuyện này, tôi càng nhận ra sức mạnh to lớn của ḷng tốt. Một hành động nhỏ nhưng đúng lúc, đúng chỗ, có thể thay đổi cả cuộc đời một con người.
Kiến B́nh không chỉ học được kiến thức từ trường lớp mà c̣n hiểu được giá trị của sự biết ơn và ḷng nhân ái. Thằng bé luôn khắc sâu bài học này, dù sau này gặp thất bại hay khó khăn, nó đều không gục ngă. Tôi tin rằng, chính những ǵ nó nhận được ngày ấy đă trở thành động lực giúp nó đứng dậy và đi tiếp.
Câu chuyện này cũng nhắc nhở chính tôi rằng, giáo dục không chỉ là chuyện học chữ, học kiến thức mà c̣n là dạy người ta cách sống, cách trân trọng những ǵ ḿnh có, và hơn hết là biết giúp đỡ, sẻ chia với người khác. Một xă hội tốt đẹp không chỉ được xây dựng bởi những người thành công, mà c̣n bởi những con người biết ơn, biết trao đi và lan tỏa ḷng nhân ái.
Tôi không hối hận v́ đă bán đi con lợn năm đó. Tôi tin rằng mỗi đồng tiền dành cho giáo dục, mỗi hành động tốt đẹp, đều sẽ đơm hoa kết trái, không chỉ trong cuộc đời của người được giúp đỡ, mà c̣n trong trái tim của người cho đi. Và tôi hy vọng, câu chuyện này sẽ truyền cảm hứng cho những ai c̣n phân vân, rằng ḷng tốt và giáo dục luôn là khoản đầu tư đáng giá nhất trong cuộc đời.
VietBF@ Sưu tập