
Có những âm thanh không gợi dậy ồn ào, nhưng lại cứa vào ḷng người một nỗi nhớ rất riêng. Với tôi, đó là tiếng rao đêm.
“Ai bánh gị nóng đê…” – tiếng rao mỏng tang, chậm răi, vang lên từ đâu đó ngoài đầu ngơ. Một tiếng gọi không vội, như dành cho những người c̣n thức. Có khi là tiếng rao ngô luộc, đậu phụ nóng, hay vài gánh chè đậu đen… Chẳng biết người rao đi từ bao giờ, nhưng khi tiếng đó ngân lên, là cả một vùng kư ức lại sáng lặng trong tâm trí tôi.
Những năm tôi c̣n nhỏ, nhà tôi nằm trong ngơ sâu. Mỗi tối, cả xóm đă tắt đèn từ sớm, chỉ c̣n ánh trăng hoặc vài bóng đèn dầu le lói. Tôi hay nằm vơng cạnh cửa sổ, nghe tiếng cha trở ḿnh, tiếng mẹ xếp lại quần áo, và tiếng rao mỏng như sương đêm bay ngang qua mái ngói.
“Ai chè đậu xanh nóng đây…” – bà nội tôi thường dặn: “Nghe tiếng rao đó là biết đêm đă sâu. Người ta mưu sinh đến tận khuya như vậy, ḿnh phải trân quư từng hạt cơm ḿnh có.” Lúc ấy, tôi chưa hiểu hết, chỉ thấy thương thương người rao đêm, tay ôm rổ, vai gánh thúng, lưng c̣ng bóng đèn đường.
Ngày đó chưa có nhiều xe cộ, nên tiếng rao đi xa, vang trong ngơ nhỏ rất lâu. Có khi rao xong rồi, tiếng vẫn c̣n ngân lại trên vách tường đất, giữa khoảng lặng giữa đêm.
Mỗi lần nghe tiếng rao, bà tôi lại dậy, đun sôi ấm nước, chờ người bán đến gần rồi mới gọi mua, không phải v́ thiếu ǵ, mà chỉ muốn người ta bán được vài đồng để về sớm.
Tiếng rao ấy không cần loa phóng thanh, chẳng có nhạc nền, nhưng lại chạm rất sâu vào ḷng người. Có ǵ đó rất người, rất thật trong cái cách họ rao chậm răi, chân thành, không ép uổng, không quảng cáo. Rao không phải chỉ để bán hàng, mà như một lời chào với đêm tối, với người cùng cảnh.
Bây giờ phố xá đổi thay. Những tiếng rao đêm dần thưa thớt. Xe máy, tiếng nhạc, cửa kính đóng kín… tất cả làm cho những âm thanh cũ kỹ như vậy không c̣n chỗ trú.
Nhưng có đêm mất ngủ, tôi vẫn mở cửa sổ, hy vọng đâu đó vang lên một tiếng rao quen. Không để mua, mà để nghe, để nhớ, để thấy ḷng ḿnh lắng lại như thời xưa.
Nếp sống xưa không phải chỉ là cái ăn, cái mặc. Nó là những khoảnh khắc nhỏ như thế, một tiếng rao mỏng lẫn trong sương, một gánh hàng đơn sơ qua ngơ, một người chờ mua không v́ cần mà v́ thương. Và từ đó, những điều tử tế được ươm mầm, truyền từ đời này sang đời khác, không cần ồn ào, không cần ghi chép.
Bà tôi mất đă lâu. Người bán chè đêm cũng chẳng c̣n gánh qua ngơ nhỏ. Nhưng mỗi lần nghe ai nhắc đến “tiếng rao đêm”, là cả một góc trời kư ức trong tôi lại sáng bừng. Nhẹ thôi, nhưng ấm.
VietBF@sưu tập