Ngày 24 tháng 3 năm 2021
Cuộc đời đẹp không phải là ở người có nhiều tiền và biết xài tiền. Cuộc đời đẹp không hẳn là ở địa vị cao sang quyền quư. Cuộc đời đẹp là dù ở cương vị nào cũng hy sinh hết ḿnh v́ tha nhân. Cho dẫu có thể hy sinh tính mạng nhưng cuộc đời họ tựa như hạt lúa chịu mục nát cho đời những bông lúa vàng ươm.
Chuyện kể rằng có một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, người phụ nữ nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để t́m. Nơi đó bà thấy một đứa bé nhỏ xíu, đói lả nhưng vẫn c̣n ấm, c̣n người mẹ đă chết cóng. V́ người mẹ đă dùng hết quần áo để quấn cho đứa trẻ. Có lẽ bà chết v́ vượt cạn một ḿnh trong đêm lạnh lẽo.
Người phụ nữ đem bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đ̣i mẹ nuôi kể lại câu chuyện đă t́m thấy ḿnh.
Vào một ngày lễ Giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bé bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nh́n sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ ḿnh. “Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả – bà mẹ nuôi nghĩ – cậu sẽ lạnh cóng!” Song cậu bé đă tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: “Mẹ đă lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?” Và cậu bé oà khóc: “Mẹ lạnh lắm phải không?”
Cái chết của người mẹ là cái chết đẹp. Một cái chết trở thành bất tử.
Thực vậy, người vĩ đại trong cuộc đời chúng ta không phải là những người nổi tiếng, không phải là các ngôi sao điện ảnh hay ca nhạc mà là chính những người đang hy sinh v́ chúng ta. Họ là những người cha “chân lấm tay bùn” đang đổ mồ hôi nơi nương đồng, đang miệt mài nơi công trường. Họ là những người mẹ đang lặn lội ngược xuôi nơi bến chợ, đang hao gầy v́ đàn con. Họ là những người anh, người chị đang bôn ba đó đây để ḅn nhặt từng đồng tiền để phụ giúp gia đ́nh. Họ là những người dám gióng lên tiếng nói công lư sự thật, đấu tranh cho quyền con người, đang bị vùi thân ở chốn lao tù. Đó là những con người cao cả, là những hạt lúa miến đang chịu nghiền nát v́ tha nhân để trở thành tấm bánh cho anh em. Đó là những con người dám quên đi niềm vui riêng của bản thân để lo cái lo của đồng loại, để sống có ích cho tha nhân. Nhưng thật đáng tiếc! Ư niệm phục vụ tha nhân. Ư niệm sống v́ người khác đang mất dần trong thế giới hôm nay. Người ta đang lo cho bản thân. Người ta đang chạy theo danh lợi thú để thoả măn nhu cầu của chính ḿnh.
Có mấy ai dám quên ḿnh để sống cho thân nhân? Có mấy ai chịu nghiền nát đời ḿnh để đem lại niềm vui cho tha nhân.
Chúng ta hăy sống cao đẹp hơn. Hăy hy sinh niềm vui cùng những đam mê sở thích của ḿnh để đem lại hạnh phúc cho những người chúng ta yêu mến.
English:
March 24, 2021
A beautiful life is not about someone who has a lot of money and knows how to spend it. A beautiful life is not necessarily a noble position. A beautiful life is that in any position, we will sacrifice our best for others. Although they may sacrifice their lives, their lives are like rotting rice grains for the life of golden rice flowers.
It is said that a woman drove near the bridge, the car suddenly died. Getting out of the car and crossing the bridge, the woman heard a faint cry from below. She get under the bridge to find. There she found a tiny, hungry but still warm baby, and the mother froze. Because the mother has used up all her clothes to wrap the baby. Perhaps she died from traveling alone in the cold night.
The woman brought the baby back and nurtured. When he was growing up, the boy often asked his adoptive mother to tell the story that he had found him.
On a Christmas day, which is his 12th birthday, the boy asks his adoptive mother to take him to the grave of his poor mother. Upon arriving, the boy told his adoptive mother to wait far away while he prayed. The boy stood by the grave, bowed his head and cried. Then he began to undress. The adoptive mother watched in shock as the boy took off everything and placed it on his mother's grave. "You probably won't take it all off - the adoptive mother thinks - you'll freeze!" But the boy took it all off and stood shaking. The adoptive mother goes to the side and tells the boy to get dressed again. She heard the boy call a mother he never knew: "You are colder than me right now, aren't you?" And the boy cried out: "Are you cold?"
The mother's death is a beautiful one. One death becomes immortal.
Indeed, the great people in our lives are not celebrities, not the movie or music stars, but the people who are sacrificing for us. They are "muddy feet" fathers who are sweating in the fields, who are absorbed in the construction site. They are mothers swimming up and down the market place, wasting on their children. They are brothers and sisters who are traveling here to collect every coin to help the family. They are those who dare to speak out for truth justice, fight for human rights, are buried in prison. Those are the great people, the grains of sorghum that are being crushed for others to become your bread. Those are people who dare to forget their own joys in order to take care of others' worries, to live in the interests of others. But what a pity! The concept of serving others. The notion of living for others is fading in today's world. People are worried about themselves. People are running after fame and fortune to satisfy their own needs.
How many people dare to forget themselves to live for relatives? There are few people who will crush their lives to bring joy to others.
Let's live more beautiful. Let us sacrifice our joy and our passions to bring happiness to those we love.