Tôi đứng bên cửa, chưa kịp hét lên th́ một ánh nh́n chạm mắt đă thấy đủ. Trong khoảnh khắc ấy, đời tôi chao đảo, tim đập mạnh, chân tay mềm nhũn.
Cuối tháng trước, tôi – một người trong cuộc – vẫn không thể quên cảm giác ngỡ ngàng đến tột cùng khi đối mặt với sự thật: ngay giữa căn pḥng khách sạn, chồng tôi và một nữ nhân viên massage đă nằm trong tư thế quá mức thân mật. Tôi đứng bên cửa, chưa kịp hét lên th́ một ánh nh́n chạm mắt đă thấy đủ. Trong khoảnh khắc ấy, đời tôi chao đảo, tim đập mạnh, chân tay mềm nhũn. Vậy nhưng, thay v́ la hét, khóc lóc hay làm ầm ĩ, tôi lại chọn một cách phản ứng khiến chính bản thân ḿnh cũng không ngờ tới.
Khi mọi thứ dường như tan vỡ, tôi không hét. Tôi không xô đẩy. Trái tim như nứt ra theo từng nhịp thở. Tôi im lặng, giữ b́nh tĩnh đến mức chính bản thân cũng kinh ngạc. Có lẽ, trong phút giây đáng sợ nhất của đời người phụ nữ, tôi đă học được rằng nước mắt và tiếng la không thể nào cứu văn nổi t́nh cảm đă vỡ tan. Tôi khẽ rút ví, lấy ra một số tiền lớn, đưa cho cô nhân viên massage ấy – như thể trả thêm tip – và nói một câu khiến cả hai người không kịp phản ứng:
“Anh ấy trả đủ tiền rồi, em đừng ngần ngại, giữ lấy đi.”
Tôi tin rằng, la hét chỉ khiến mọi thứ bùng nổ rồi ch́m vào im lặng căng thẳng hơn. Tôi chọn im lặng v́ tôi không cần đổ thêm dầu vào lửa. Tôi muốn giữ lại chút h́nh ảnh cuối cùng của chồng – h́nh ảnh mà tôi từng yêu thương – trong đầu, để nếu có hối hận, anh vẫn nhớ ra được quá khứ tốt đẹp ấy. C̣n với cô gái kia, tôi hiểu, nếu tôi phản ứng, tất cả sẽ c̣n tệ hơn cho cả ba người.
Không phải v́ tôi dễ tính. Cũng không xuất phát từ ḷng khoan dung. Tôi làm vậy v́ muốn khép lại câu chuyện ồn ào một cách sạch sẽ. Tôi không muốn mất mặt nơi công cộng, không muốn tạo scandal cho gia đ́nh, và cũng chẳng muốn lôi kéo chuyện này vào mạng xă hội. Tôi cho tiền tip để để họ biết rằng, chuyện này dừng tại đây, và tôi chấp nhận nó theo cách của ḿnh.
“Giữ lấy đi.”
Hai từ đơn giản ấy vang lên giữa căn pḥng khách sạn, nghe nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng. Tôi nuốt cơn đau vào trong, bước ra ngoài với dáng đi thẳng. Không thị phi, không ồn ào. Và chính nó – câu nói ấy – sẽ c̣n theo tôi suốt quăng đường phía trước, dù tôi chọn tiếp tục chung sống hoặc chọn đường riêng.
Cuộc đời không phải lúc nào cũng diễn ra theo kịch bản đẹp. Khi muộn phiền đổ ập, chúng ta có thể khóc, la hét, hoặc b́nh thản chọn im lặng. Tôi chọn cách thứ hai. Giờ đây, nh́n lại, tôi không hối hận — v́ ít nhất, tôi đă làm chủ chính ḿnh. Và đó, có lẽ, là lựa chọn đúng.
Câu nói ấy không chỉ đơn giản là lời tạm biệt. Đó là một dạng “ra lệnh” bằng sự thản nhiên: tôi chủ động kết thúc, không để họ có cơ hội phản ứng hay biện hộ. Tôi chuyển cho cô ấy tiền, nói với giọng điềm đạm: “Giữ lấy đi”. Chồng tôi không nói ǵ, quay tránh ánh mắt của tôi; cô nhân viên massage th́ giật ḿnh, cầm lấy tiền rồi lẳng lặng ra khỏi pḥng. Mọi chuyện kết thúc trong ṿng chưa đầy một phút.
Từ hôm đó, chồng tôi không dám nh́n tôi thẳng vào mắt. Chúng tôi nói chuyện qua lại, ít, và luôn thận trọng. Anh xin lỗi, định biện minh, nhưng tôi im lặng, chỉ lắng nghe. Gia đ́nh nội-ngoại không hề biết sự thật. Tôi cũng không chia sẻ chuyện này lên mạng xă hội, đến bạn bè thân thiết cũng chỉ tiết lộ một nửa: “Chúng tôi đang gặp sóng gió”.
Tôi vẫn bị giằn vặt. Có những hôm thức dậy, tôi đau nhói nơi tim bởi nhớ lại khoảnh khắc ấy. Nhưng bên cạnh đó, tôi thấy ḿnh trưởng thành, cứng rắn hơn. Tôi không muốn hạ thấp bản thân bằng nước mắt hay ầm ĩ. Tôi chọn con đường tĩnh lặng, tự khép lại vết thương và chờ đợi xem tương lai sẽ đưa ḿnh đi đâu.
VietBF@ sưu tập
|
|