Chính v́ con dâu hết ḷng với ḿnh nên khi con bé sinh con, tôi đă chủ động đề nghị về việc lên chăm con ở cữ. Dù sao phụ nữ cũng chỉ sinh nở vài lần trong đời, tôi lại cũng rảnh rỗi nữa, không phụ con chăm cháu th́ giúp ai đây? Được cái là hai mẹ con khá hợp nhau, chỉ cần con dâu thích ăn ǵ, tôi sẽ t́m mua rồi về nấu bằng được.
Tôi có 3 đứa con, 2 gái 1 trai. Đến tuổi, hai đứa con gái của tôi đều đă đi lấy chồng và chẳng đứa nào ở gần mẹ. Chính v́ thế, tôi vẫn mong con dâu và con trai có thể ở cùng ḿnh sau khi kết hôn. Thế nhưng con trai tôi bảo:
“Bọn con quyết định ra thành phố làm rồi mua một căn nhà ở đó. Mẹ yên tâm, cứ cuối tuần là bọn con sẽ về thăm mẹ”.
Thật ra tôi chỉ muốn ở chung với con cho vui nhà vui cửa. Chứ nào có mong chúng chăm sóc phụng dưỡng ḿnh. Chỉ là bây giờ các con đă nói vậy, tôi không đồng ư cũng chẳng được. Thế là cứ thi thoảng tôi sẽ tranh thủ đi chợ mua ít đồ quê về nấu đón các con về chơi cuối tuần, tiện đóng thùng cho các con mang đi. Ḿnh ở quê, đồ vừa sạch vừa tươi, tội ǵ mà không gói ghém để con nó được ăn đồ an toàn.
Thấy mẹ chồng làm vậy, con dâu cũng ngại liền đưa tiền cho mẹ. Con bé giữ ư lắm, không nói là trả tiền để mẹ mua đồ, chỉ bảo tôi cứ cầm lấy để có ǵ cần th́ mua sắm. Tôi trả lại bảo:
“Mẹ ở có một ḿnh, lại đă lớn tuổi có tiêu pha ǵ nhiều. Lương hưu dùng chẳng hết nên con cứ cầm lấy. Bao giờ cần th́ mẹ sẽ nói”.
Sau đó tôi vẫn cung cấp đồ ăn đầy đủ cho các con. T́nh cảm giữa tôi và con dâu cũng khá tốt, hai mẹ con nhiều khi c̣n tâm sự mấy tiếng qua điện thoại. Tuy nhiên phải đến khi có chuyện xảy ra, tôi mới thấy con dâu của ḿnh cũng là một đứa con có hiếu.
Đợt ấy tôi bị ngă xe, phải vào viện nằm cả tháng trời. Hai cô con gái th́ ở xa, đứa th́ bụng mang dạ chửa, đứa lại vừa sinh con nên không tiện về chăm. Lúc ấy, tôi vừa tiếc tiền, vừa sợ phải một ḿnh trong viện. Thành ra cứ nhất quyết đ̣i về nhà bằng được. Con dâu tôi níu tay tôi động viên:
“Công việc của em không bị g̣ bó thời gian nên hoàn toàn có thể chăm mẹ được. Mẹ cứ yên tâm nằm viện điều trị cho khỏi hẳn. Như thế chúng con mới an tâm”.
Chính v́ con dâu hết ḷng với ḿnh nên khi con bé sinh con, tôi đă chủ động đề nghị về việc lên chăm con ở cữ. Dù sao phụ nữ cũng chỉ sinh nở vài lần trong đời, tôi lại cũng rảnh rỗi nữa, không phụ con chăm cháu th́ giúp ai đây? Được cái là hai mẹ con khá hợp nhau, chỉ cần con dâu thích ăn ǵ, tôi sẽ t́m mua rồi về nấu bằng được. Quan điểm của tôi là thích ǵ th́ ăn đấy. Không phải kiêng cữ cầu kỳ như những người khác. Tụi trẻ bây giờ ở cữ và chăm con khác lắm, chẳng c̣n nằm than và kiêng gió kiêng nước như tôi thời xưa đâu. Chính v́ thế, tôi không ép con bé làm ǵ.
Có điều không hiểu sao, sinh xong con dâu tôi bị táo khổ sở. Mặc dù mỗi bữa tôi đều nấu nhiều canh rau mà con bé vẫn bị táo. Nhiều hôm thấy nó vào nhà vệ sinh ngồi cả tiếng không ra, tôi sốt suột chỉ lo nó ngồi lâu, rặn nhiều lại sa dạ con th́ khổ.
Sau tôi phải giục con trai đưa vợ vào viện khám, nhờ bác sĩ tư vấn thực đơn cụ thể th́ t́nh trạng táo mới cải thiện dần nhưng vẫn chưa được như lúc chưa sinh. Chính v́ thế mà tôi nấu nướng, chăm cữ cho con dâu, tôi phải cẩn thận, tỉ mỉ vô cùng.
Chăm dâu hết 6 tháng cữ, tôi quyết định về quê. Lúc tôi chuẩn bị ra xe, con dâu có chạy theo đưa cho một túi bánh bảo để mẹ đi đường ăn cho đỡ đói. Lên xe đi được nửa đường tôi mới mở gói bánh th́ choáng váng thấy bên trong c̣n có 1 xấp tiền 20 triệu cùng lời nhắn:
“Đây là chút tấm ḷng của con. Mẹ nhận cho con vui. Mẹ về nhớ ăn uống tẩm bổ, thời gian chăm con và cháu mẹ đă vất vả nhiều rồi. Khi nào có thời gian, con sẽ đưa cháu về thăm mẹ!”.
Nghe con nói mà tôi thấy mát ḷng mát ruột. Đúng là của cho không bằng cách cho. Cuộc đời tôi thật may mắn khi có được cô con dâu hiểu chuyện như vậy phải không mọi người?
VietBF@sưu tập
|