Ngay khi nghe tin mẹ chồng bị đột quỵ, tôi không ngần ngại gác lại mọi việc, hối hả về quê. Trong tâm trí, tôi chỉ nghĩ đến việc chăm sóc bà để gây ấn tượng và đảm bảo vị trí trong danh sách thừa kế. Nhưng mọi thứ đă không diễn ra như tôi mong đợi.
Chiến lược lấy ḷng và "đầu tư dài hạn"
Từ ngày về làm dâu, tôi luôn tin rằng để có cuộc sống ổn định, điều cần thiết là phải lấy ḷng bố mẹ chồng, đặc biệt là mẹ chồng – người phụ nữ sở hữu khối tài sản khổng lồ dù sống ở vùng quê. Bà từng kinh doanh đủ thứ: buôn thóc, bán thịt, thu mua nông sản. Nh́n những lô đất, sổ tiết kiệm của bà, tôi không khỏi ngưỡng mộ sự giỏi giang và tầm nh́n xa trông rộng của người đi trước.
Dịp lễ Tết, tôi luôn cân nhắc kỹ lưỡng: biếu bên ngoại một phần th́ bên nội phải gấp ba gấp bốn. Thế nhưng, mỗi lần khoe với chồng, anh chỉ lắc đầu ngán ngẩm:
“Em cứ lo xa quá. Bố mẹ chẳng cần nhiều thế đâu. Nội ngoại như nhau để khỏi mất ḷng.”
Nhưng tôi lại không nghĩ thế. “Anh ngây thơ quá! Không quà cáp, không gần gũi th́ tài sản về tay chú út hết th́ sao?” Tôi tự tin với kế hoạch của ḿnh, bởi làm dâu không phải chỉ để yêu thương, mà c̣n phải biết tính toán cho tương lai.
Biến cố bất ngờ và những "toan tính" trên đường về quê
Ngày mẹ chồng đột quỵ, tôi lập tức thu dọn đồ đạc để cùng chồng về quê. Trên suốt quăng đường, tôi tranh thủ tra cứu luật thừa kế, nghĩ đủ cách để làm mẹ hài ḷng trong những ngày bà bệnh nặng. Tôi c̣n tự nhủ: “Cơ hội đây rồi. Đây chính là lúc để ghi điểm.”
Tuy nhiên, khi vào viện, sự tận tụy của tôi chủ yếu dừng ở lời nói. Tôi luôn miệng hỏi han:
“Mẹ uống sữa nhé?”
“Mẹ ăn cháo, con đút cho mẹ?”
Nhưng đến khi cần thay đồ hay hỗ trợ mẹ đi vệ sinh, tôi lại khéo léo lảng đi, viện cớ bận nghe điện thoại. Thay vào đó, tôi tập trung vào việc mua hoa quả đắt tiền, tặng những món quà sang trọng để "chứng tỏ sự quan tâm".
Lời nói khiến tôi ngượng chín mặt
Sau vài ngày điều trị, mẹ chồng xuất viện. Tôi những tưởng kế hoạch của ḿnh trót lọt, nhưng ngay tối đó, bà bất ngờ nói trước mặt cả gia đ́nh:
“Mẹ buôn bán cả đời, gặp không ít người tốt kẻ xấu. Mẹ đủ kinh nghiệm để nhận ra ai thật ḷng, ai giả bộ. Các con ạ, đừng nghĩ vài món đồ đắt tiền là thể hiện sự quan tâm. Chỉ có tấm ḷng thật sự mới chạm được đến trái tim.”
Lời nói như dao cứa thẳng vào tim tôi. Tôi chỉ biết cúi mặt, im lặng không dám thốt lên lời nào. Mẹ chồng quá thông minh, mọi sự toan tính của tôi đă bị bà nh́n thấu.
Từ giây phút đó, tôi hiểu rằng những mánh khóe, những món quà đắt tiền không thể thay thế cho sự chân thành. Và có lẽ, bài học lớn nhất mà tôi nhận được từ mẹ chồng không phải là cách giữ tài sản, mà là giá trị của một tấm ḷng thật sự.
VietBF@ sưu tập
|