Chị, dân thị trấn, khôn ngoan sắc sảo, v́ lí do ǵ đó bỏ phố lên rừng.
Anh, người bản địa. Dân tộc, hiền lành chất phác. Quanh năm hết rừng lại ruộng, ai nói cũng cười….
Duyên số, hay cái mẹ ǵ đó gắn kết anh chị với nhau. Anh chị có với nhau đứa con gái. Băi quặng mở ra, đất anh chị nghiễm nhiên ở giữa trung tâm băi. Anh vẫn như xưa, ngày ngày ra đồng lên núi. Chị mở quán bán đồ ăn sáng và đồ tạp hóa, kinh doanh cũng có dư dật nhiều…
Anh vốn nhu nhược và khờ khạo. chị lại lẳng lơ. Cánh xe tải xe hàng rỉ tai nhau mỗi lần qua quán chị đều có phần thưởng đặc biệt…
Rồi đứa con trai nữa ra đời. Chuyện chị linh tinh ở ngoài tới tai anh. Con chẳng giống anh tẹo nào. Anh vốn sợ vợ nên không dám nói ǵ, chỉ âm thầm buồn khổ rồi mượn men cay. Dần thành nghiện.
Bữa hắn ra để mua mấy đồ cho anh em, tiện đi sớm chưa ăn ǵ vào quán chị ăn sáng. Chị biết khách quen nên làm bát đầy tú hụ mà hắn không ăn được nhiều. Rồi ăn xong thấy anh xiêu vẹo ra dọn tô, mắt lờ đờ. Chị miệng hết chào hỏi người nọ, thêm đồ cho người kia… Buồn tè ra sau bếp. Thấy anh đang bưng tô bún thừa của hắn ăn ngon lành. Chờ anh ăn hết hắn mới bước ra. Anh ngại ngùng. Hắn hỏi : “Bà ấy ko cho anh ăn à ?” Anh cúi đầu ko dám nói ǵ…
Bực ḿnh hắn dắt anh ra ngoài quán, gọi to : “ Bà chủ, cho một bát đầy, thêm thịt thêm ḷng”. Chị chạy lại đon đả, sau khi nh́n thấy chồng ngồi với hắn th́ đen mặt lại. Cố giữ vẻ mặt tươi tỉnh chị hỏi : “ Chú vừa ăn rồi mà, gọi thêm làm ǵ”. Hắn b́nh thản : “ Em gọi cho ông anh”. Chị đốp luôn : “ Loại của nợ này cho ăn làm ǵ cho tốn”. Hắn gằn giọng : “ Đm chị, chồng chị đấy chứ của nợ nào, tôi trả tiền, bán không mai tôi qua dỡ quán”. Chị vội vội vàng chạy đi làm tô phở mới…
Anh e ngại. Hắn lừ mắt. Rồi anh ăn như bị bỏ đói cả tháng. Hắn vỗ vai bảo anh ăn từ từ thôi em ra uống nước chè.
Đang ngồi uống trà xỉa răng th́ anh ra. Ánh mắt tỉnh táo hẳn. Anh kể bị bỏ đói hơn 4 ngày rồi. Xong anh van nài “ Chú có cv ǵ cho anh theo với…”
Nh́n anh tội. Bảo thôi vào lấy quần áo theo em. Trên băi có việc ǵ anh làm đó. Hỏi anh ko luyến tiếc vợ à, anh cười lắc đầu. Hỏi đến con, anh cúi mặt…Vậy thôi là anh ôm bọc quần áo nhảy lên con bán tải cùng hắn về lán…
Anh hiền lành. Chịu khó. Nấu ăn ngon. Anh em ai cũng quư anh. Ngồi ăn nhậu trêu anh, anh chỉ cười…Mời anh nhậu, anh cười và lắc đầu…
Thi thoảng anh lấy lương hoặc xin về thăm con. Hắn cười, cho anh thêm chút tiền về mua đồ cho con. C̣n trêu anh thôi về với vợ đi ở băi làm ǵ cho vất vả. Thế mà cứ trước giờ cơm là lại thấy anh trong bếp…
Bữa hắn về lại HN để mua chút đồ th́ nghe tin dữ. Anh mang cơm vào cho thằng em ở NĐ làm cố đuổi vỉa th́ bị sập vỉa. Hai anh em chết. Khó khăn măi mới mang được xác anh và thằng em ra…Đang gần nên chạy về NĐ lo đám tang thằng em trước, xong mới về băi và qua nhà anh…
Thấy xe hắn dừng trước cửa, chị đang ngồi khoanh chân trên bộ sập nhảy tót xuống ôm chân bàn thờ anh, miệng gào lên : “ Ối anh ơi là anh ơi, chú P đến thăm anh ḱa…Ối anh ơi là anh ơi, sao anh lại bỏ mẹ con em đi…”
Tự dưng đột nhiên hắn nhớ đến đoạn điệp khúc trong cái bài hát hài khi nào…“ Ngày tôi c̣n sống bà chẳng cho ăn. Chết đói nhăn răng bày ra cúng kiếng. Cho lũ lười biếng ăn nhậu thả giàn. Nh́n thấy ứa gan…”
Ứa gan thiệt !
VietBF@sưu tập