Lần thứ hai đến Trường Sa nh́n đảo đă thấy quen, gặp người đă thấy thân, chúng tôi có thêm kinh nghiệm về việc mang quà cho các công dân nhí: ngoài đồ chơi, truyện tranh, bánh kẹo, mọi người c̣n cố gắng nâng niu thêm ít trái cây tươi, sữa, phó mát, áo thun đủ màu, đủ h́nh sặc sỡ.
Nhưng vẫn cứ phải giật ḿnh trước lời con trẻ...
 |
Những đứa trẻ tại đảo Song Tử Tây (quần đảo Trường Sa). Ảnh: Nguyễn Khánh. |
Đảo của chúng tớ có ngọn hải đăng
"Đảo Song Tử Tây của chúng tớ có ngọn hải đăng thật cao, leo lên trên rất là mát, nh́n thấy đảo rất đẹp. Ở đây ḿnh nh́n thấy nhà và cả những cây hoa. Khi nào ra đảo ḿnh sẽ dẫn các bạn lên ngọn hải đăng"
Nguyễn Thị Đan Thùy |
Nhật Quang, Bảo Trâm, Đan Thùy, Trường Giang là những công dân nhí của Song Tử Tây. Lần đầu đến đảo, cũng lần đầu gặp gỡ, các em ríu rít giới thiệu những địa điểm quen thuộc: nhà đèn, chùa, sân chơi, băi san hô... Như để chứng minh độ hấp dẫn của ḥn đảo thiên đường, các em nắm tay chúng tôi kéo đi lên từng bậc cầu thang xoắn ốc của ngọn hải đăng. Lên cao, phóng một tầm mắt ṿng hết đảo, rạn san hô ṿng quanh lung linh dưới làn nước trong vắt như thực mà như ảo.
Phấn khích trước những tiếng xuưt xoa “Đẹp quá” của khách, Quang, Thùy thi nhau chỉ: “Nhà con ở kia”, “Chỗ cao nhất đó là chỗ mấy chú đứng gác”, “Xuống chỗ đó th́ có nhiều ốc”... Chúng tôi kể cho các em nghe về các bạn ở Trường tiểu học Lê Ngọc Hân, Q.1, TP.HCM đă tổ chức cả một cuộc thi t́m hiểu về biển đảo, đă viết thư, đă làm thơ, đă vẽ rất nhiều bức tranh về đảo của các em, đă quyên góp để xây dựng trường tiểu học, công viên trên đảo: “Bạn nào cũng mong ước được ra thăm Trường Sa, chơi với các con ngoài này”.
Những đôi mắt tṛn xoe sáng rỡ lên thích thú: “Thật vậy sao cô? Các bạn ra đây con sẽ đưa đi chơi, sẽ kể cho nghe chuyện về đảo này. Xưa kia ở đây có nhiều quái vật lắm, nhưng đừng sợ v́ bây giờ bị đuổi đi hết rồi” - bé Nhật Quang cười lém lỉnh. Và cậu bé đột nhiên quyết định: “Tối rồi không có điện, con c̣n đi xem các cô diễn văn nghệ nữa. Sáng mai con sẽ dậy sớm viết thư gửi các bạn ở đất liền, kể cho các bạn ấy nghe về đảo Song Tử Tây”.
Chẳng mấy tin tưởng vào lời hứa của một đứa trẻ 8 tuổi, nhất là khi sáng hôm sau chúng tôi thấy Quang tung tăng khắp đảo làm “hướng dẫn viên du lịch” cho các cô, các chú, các bác. Ấy vậy mà đến trưa, Quang chạy đi t́m chúng tôi với một bức thư đă bỏ vào phong b́, ghi tên Huỳnh Nhật Quang - đảo Song Tử Tây và người nhận “Các bạn ở đất liền” rất chỉn chu: “Con viết xong rồi, nhờ cô chuyển đến các bạn nhé”. Chúng tôi chuyền tay nhau, len lén mở thư xem trước, tự cho phép ḿnh làm một “bạn ở đất liền” đầu tiên. Ai cũng chùng ḷng lại khi đọc những ḍng Quang đă nắn nót và chắc đă suy nghĩ rất lâu:
“Các anh chị và các bạn ở đất liền thân mến! Ḿnh tên Huỳnh Nhật Quang, ḿnh đă được 8 tuổi, đang học lớp 2 tại Trường tiểu học Song Tử Tây. Ḿnh và các anh chị ở biển đảo xa xôi này, ngoài giờ học ra bọn ḿnh thường xem truyện tranh, rủ nhau nhặt những vỏ x̣ (ṣ - NV), vỏ ốc và những ḥn đá cuội, có lúc tụi ḿnh rủ nhau lên chùa thắp hương rồi cùng chơi đùa với thầy và cùng rủ nhau đi tắm biển. Ở ngoài này ḿnh thường xuyên ăn sáng bằng ḿ tôm hoặc cơm chiên, nhiều lúc ḿnh thèm ăn những ổ bánh ḿ, bánh bèo nhưng không có. Ḿnh ước ǵ được như các bạn ở đất liền, không phải sáng nào cũng ăn (ḿ tôm - NV) như ḿnh. Cuối thư ḿnh chúc các bạn luôn khỏe mạnh và học thật giỏi. Kư tên Huỳnh Nhật Quang”.
Chợt giật ḿnh khi nhớ lại cái lắc đầu quầy quậy của Thùy, của Giang sáng nay trước nồi ḿ tôm của mẹ, mà chúng tôi nghĩ đơn thuần chỉ là một cơn nhơng nhẽo con gái. Quay lại t́m hai cô bé, tôi đề nghị em viết mấy ḍng vào sổ tay để gửi các bạn đất liền, kể cái ǵ thích nhất và ghét nhất ở đảo này. Sau vài phút ngần ngại, Giang viết: “Chào các bạn. Ḿnh tên là Ngô Thị Trường Giang. Ḿnh học lớp 4 Trường tiểu học Song Tử Tây. Song Tử Tây là một ḥn đảo thuộc tỉnh Khánh Ḥa. Ở đảo, ḿnh thích nhất là được đi nhặt ốc cùng các bạn trên đảo. Ḿnh ghét nhất ăn ḿ tôm v́ ở đây ḿnh ăn rất nhiều lần rồi. Khi nào các bạn đến thăm đảo Song Tử, ḿnh dẫn các bạn đến chùa, đến ngọn hải đăng và thăm đảo”.
Hải đăng là một niềm tự hào chung và ḿ tôm là một nỗi ám ảnh chung. Đọc những ḍng chữ ngây thơ, nghe trong ḷng một nỗi xót xa. Nhớ lúc đứng trên lan can của hải đăng, ai đó đă thốt lên: “Đẹp quá. Biển đảo ḿnh thế này phải yêu, phải giữ chứ”. Biển đảo đẹp thật, thiêng liêng thật, nhưng đó là cái đẹp, cái thiêng liêng với người lớn, những người đă có đủ nhận thức về chủ quyền, đủ tích lũy về ḷng yêu nước, đủ động lực để lựa chọn hành động. C̣n những đứa trẻ, chúng c̣n cần biết bao nhiêu bên ngoài thế giới trong ṿng đảo này: một ngôi trường thật sự với thật nhiều bạn bè, thầy cô để học tập, vui chơi; những thế giới truyện tranh, đồ chơi, bánh kẹo đầy màu sắc...
Mong ngày quay lại Trường Sa
Đến đảo Sinh Tồn, Trường Sa Lớn, mấy đứa trẻ nhận ra người quen cũ, tung tăng dẫn đi xem những công tŕnh mới xây dựng trên đảo, niềm tự hào mới của các em: nhà văn hóa, nhà đèn mới ở Sinh Tồn, trường tiểu học, lá cờ khổng lồ ở Trường Sa Lớn. Mi Sen năm nay đă lớn lắm dù mới chỉ học lớp 5, bé Nguyễn Ngọc Trường Xuân đă tṛn 2 tuổi (cô bé được nhiều người biết v́ đă sinh tại Trường Sa Lớn trong ca mổ qua cầu truyền h́nh năm 2011- NV), đă lớn vụt lên và có thể chạy khắp đảo nhưng vẫn e sợ khi gặp người lạ.
Trường Sa Lớn năm nay vắng Trà My và Viết Hiền, Sinh Tồn vắng Thu Hiền, các em đă vào bờ để tiếp tục học. “Chị My gọi điện cho con hoài à cô, chị nói nhớ ngoài đảo lắm” - Mi Sen ríu rít kể. Tôi gọi điện cho Trà My, giọng em vui ̣a lên: “Ô, cô lại đến đảo à? Con về bờ rồi, không biết làm sao để được ra thăm đảo lại nữa. Hè này ba mẹ và mấy em về thăm con thôi”.
Hỏi My nhớ ǵ nhất ở đảo, giọng cô bé chùng xuống: “Học ở trong bờ vui, trường lớn hơn, bạn đông hơn nhưng con vẫn nhớ ngoài đảo, nhớ các em, lớp học của cô giáo Nhung lắm. Ở đây con cùng các bạn đi xe đạp ḷng ṿng lại nhớ chiều chiều chơi với các em ở đường băng và đi nhặt ốc...”. Trà My vừa kết thúc năm học lớp 6 ở Trường THCS Quang Trung, huyện Cam Lâm, tỉnh Khánh Ḥa với danh hiệu học sinh khá. Em đă nhiều lần đại diện công dân Trường Sa tham dự các buổi giao lưu với học sinh, sinh viên. Buổi nào Trà My cũng kể về đảo Trường Sa Lớn thân yêu, đảo thiên đường của em với những cây bàng vuông, cây tra, đường băng, đèn biển... những câu chuyện thật lạ lẫm và hấp dẫn với đất liền.
Là công dân Trường Sa, qua những năm tháng ở Trường Sa và viết thư gửi đất liền như Nhật Quang, hôm nay Trà My lại ngày ngày ngóng điện thoại từ Trường Sa, t́m cơ hội gọi về Trường Sa, và em viết trong những bài tập làm văn ở trường: “Mong một ngày được quay lại Trường Sa...”.
Đất liền c̣n bao nhiêu bạn, và cả người lớn nữa, đang mong được đến Trường Sa.
TT