Không có tiền trả tiền pḥng, hai sát nhân tuổi teen đă vạch kế hoạch và thực hiện việc giết nhân viên nhà nghỉ một cách ghê rợn.
Không có tiền trả tiền pḥng, hai sát nhân tuổi teen đă vạch kế hoạch và thực hiện việc giết nhân viên nhà nghỉ một cách ghê rợn.
Con nhà nghèo, lại thích đua đ̣i, bỏ học sớm, Ngô Đăng Thức (sinh ngày 30/12/1996) và Nguyễn Quang Huỳnh (sinh ngày 2/7/1994, cùng ở thôn 3, xă Phú Cát, huyện Quốc Oai, Hà Nội) sớm kết thân với nhau. Cả hai cùng có niềm đam mê những tṛ game bạo lực trên mạng.
Thức là con trai duy nhất trong nhà nên được bố mẹ chiều chuộng hơn cả. Bỏ học, thỉnh thoảng đi làm thuê, hết việc Thức lại lông bông, la cà các quán nét, đắm ch́m vào những tṛ chơi bạo lực. Ngày 22/3, Thức lấy trộm 1 đôi khuyên tai vàng của bà nội đă ngoài 90 tuổi, đem bán được hơn 6 triệu đồng. Có tiền, Thức rủ Huỳnh đi chơi. Cả hai đến nhà nghỉ Quốc Triệu 2 ở thôn 2, xă Thạch Ḥa, Hà Nội để “xơa”.
Trong những ngày ở lại nhà nghỉ Quốc Triệu 2, cả hai thường gặp bà Đặng Thị Thân (SN 1960, ở thôn 7, xă Hạ Bằng, huyện Thạch Thất, Hà Nội), là người quản lư, trông nom nhà nghỉ.
Hai tên sát nhân tại phiên tòa
Khi đă ăn tiêu hết tiền, Thức và Huỳnh ra chợ mua quần áo và 2 con dao nhọn, dắt theo người rồi quay về nhà nghỉ. Sáng ngày 27/3, bà Thân thấy Thức và Huỳnh mang dao vào nhà nghỉ nên đă yêu cầu cả hai đưa dao cho bà giữ hộ.
Bà Thân mang 2 con dao trên vào bếp và cất giữ ở đó. Tối hôm đó, Thức bảo Huỳnh: “Bây giờ không có tiền trả tiền nhà nghỉ, tao với mày giết bà ấy để không phải trả tiền pḥng, rồi xem có tài sản ǵ của bà ấy th́ lấy luôn”. Nghe vậy, Huỳnh đồng ư ngay.
Khoảng 13 giờ ngày 29/3, Thức bảo bà Thân đưa lại cho ḿnh 2 con dao rồi mang về pḥng ngủ. Đến khoảng 16h30 cùng ngày, lợi dụng lúc nhà nghỉ vắng khách, Thức nói với Huỳnh: “Bây giờ ra xem bà ấy ở đâu th́ giết luôn”.
Thức đi ra ngoài quan sát, thấy bà Thân đang cắt cỏ một ḿnh ở vườn sau nhà nghỉ, nó quay vào nói với Huỳnh: “Bây giờ ra ngoài, lúc nào thực hiện th́ mày nháy mắt, tao đâm xong cả hai cùng đâm”.
Sau đó, mỗi tên cầm một con dao đi đến gần chỗ bà Thân đang ngồi cắt cỏ, giả vờ phát hộ bụi tre cho bà Thân. Lợi dụng lúc bà này không để ư, Huỳnh nháy mắt ra hiệu, Thức ở phía sau, dùng dao đâm một nhát vào lưng bà Thân làm nạn nhân ngă ra đất, chỉ kịp kêu: “Ối chúng mày”.
Ngay lúc đó, Huỳnh xông tới, tay trái bịt mồm, tay phải cầm dao chém 1 nhát vào cổ bà Thân. Thức cứa cổ bà Thân làm nạn nhân chết ngay tại chỗ. Gây án xong, Thức lục túi nạn nhân lấy điện thoại di động, chùm ch́a khóa và 320.000 đồng.
Đúng lúc này, bà Nguyễn Thị Sức đến chơi với bà Thân đă phát hiện, hô hoán làm bọn chúng hốt hoảng bỏ chạy. Nghe tiếng hô hoán, anh Phùng Xuân Tĩnh ở gần đó lao ra, đuổi theo bắt được Thức, thu được toàn bộ tài sản mà Thức chiếm đoạt của nạn nhân. Huỳnh chạy thoát, đến 1h20 ngày 30/3, th́ bị công an bắt giữ.
Nỗi đau người mẹ
Ngày 11/9, Thức và Huỳnh bị TAND thành phố Hà Nội đưa ra xét xử về tội Giết người và Cướp tài sản. Tại ṭa, sau khi gây ra tội ác rợn người đến vậy, cả hai bị cáo có thái độ lạnh lùng.
Khi vị chủ tọa hỏi Thức: “Bị cáo nghĩ thế nào về hành động của ḿnh?”, Thức thản nhiên cho biết: “Bị cáo biết ḿnh chỉ bị 12 năm tù giam”.
Ngồi nghe con trai khai tội, 2 người mẹ đau khổ chỉ biết cúi đầu, giấu nước mắt. Sau khi con trai gây tội, hoàn cảnh gia đ́nh khó khăn, họ phải chạy vạy vay mượn để đền bù cho gia đ́nh nạn nhân số tiền 45 triệu đồng.
Cả mẹ của Thức và Huỳnh hàng ngày phải oằn ḿnh gánh gạch thuê, kiếm tiền nuôi gia đ́nh. Họ không ngờ, bao công khó nhọc nuôi con, có ngày họ phải chịu nỗi đau đớn, tủi nhục như thế này.
Mẹ của Huỳnh mắt mọng nước, suốt phiên ṭa ngồi câm lặng, liên tục đưa chiếc khăn nhàu nhĩ lên lau nước mắt. Ngồi kế bên, mẹ của Thức cũng không giấu được những tiếng thổn thức, mắt không rời khỏi đứa con c̣n chưa lớn hết đă gây tội tày đ́nh.
Hai người mẹ quê đó vừa thương con, lại vừa phải gánh chịu nhiều điều tiếng kể từ khi con trai họ giết người. Sau khi HĐXX tuyên phạt Thức mức án 12 năm tù giam, Huỳnh phải nhận 18 năm tù giam, hai người mẹ đó vẫn ngồi lặng như hóa đá.
Chỉ khi thấy cảnh sát đưa con trai ḿnh đi, họ mới lao vội xuống cầu thang, đôi chân quưnh quáng, miệng cố gọi tên con. Lặng lẽ hơn, hai người cha không lao theo con mà lẩm nhẩm về khoản tiền mà họ sẽ phải đền bù cho gia đ́nh bị hại. Họ chưa biết kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy.
vnn