Ba ngày sau sinh, chị Hoa bị chồng đánh đập, đốt hết quần áo, đuổi 2 mẹ con ra khỏi nhà. 7 năm liền sau đó, chị đă phải bán máu lấy tiền nuôi con.
Vợ mang bầu, chồng “cặp” với người khác
Ngày nào, chị Nguyễn Bảo Hoa 50 tuổi (Khương Hạ, Thanh Xuân, Hà Nội) cũng bán trà đá ở góc đường Khuất Duy Tiến.
“Tôi học lên lớp 2 th́ bố mẹ bỏ nhau. Mỗi người đều đi thêm bước nữa. Tôi theo mẹ sống cùng dượng và bỏ học từ đó. Giờ tôi chỉ biết đọc những con chữ cơ bản và làm các phép toán cộng trừ nhân chia đơn giản, chứ phép tính có hai chữ số trở lên là chịu” – chị Hoa kể.
“18 tuổi tôi lấy chồng, 4 năm sau th́ sinh con. Kể từ khi tôi mang thai chồng tôi bắt đầu dở chứng. Anh ấy thường xuyên uống bia rượu. Tôi cũng thường xuyên được chồng “ban cho” những trận đ̣n chí tử”.
Người mẹ 7 năm liền đổi máu lấy cháo cho con.
T́m hiểu ra mới biết chồng đă cặp với người phụ nữ khác. Bi kịch chưa dừng ở đó. Chỉ sau khi sinh con được 3 ngày, mẹ con chị đă bị người chồng đốt hết quần áo và đuổi ra khỏi nhà.
Máu đổi cháo, rau
Chị Hoa sinh con phải mổ. Một tay ôm vết mổ, một tay chị bế con lê trên hè phố Cát Linh.
Vết mổ vẫn c̣n lở loét chưa lành, chị Hoa đă phải vào các bệnh viện để bán máu. Lúc đó chị không biết trông cậy vào ai. “Để lấy tiền mẹ con sinh sống, tôi chỉ c̣n biết bán máu” – chị Hoa nghẹn ngào.
Mỗi lần bán máu chị Hoa được 150 ngh́n đồng nhưng phải xoay ṿng các bệnh viện Bạch Mai, bệnh viện K, Thanh Nhàn. Trong suốt 7 năm liền, máu là nguồn đổi lấy cháo, rau cho con của chị.
Gạt đi những tháng ngày đau khổ, mấy năm nay chị cùng con trai về phường Khương Đ́nh (Thanh Xuân, Hà Nội) thuê nhà ở. Chị bảo, có việc ǵ cần đến vài trăm ngh́n đồng trong nhà cũng không có đâu. Tiền chị bán trà đá hàng ngày tằn tiện cũng đủ tiền mẹ con ăn uống trong ngày. Thế nên, giờ chị sợ nhất là ốm.
Niềm vui của chị bây giờ là đứa con trai. Ngày trước, v́ không có tiền nộp học phí nên cậu bé đă bị nhà trường đuổi học.
“Cuối năm ngoái tôi đă động viên cho cháu trở lại đi học. Ban ngày cháu đi theo bác họ để học nghề dán giấy tường. Hàng ngày cũng bớt được một bữa ăn trưa. Buổi tối, cháu đi học bổ túc văn hóa lớp 10.
Ước mong lớn nhất của tôi bây giờ là nuôi cho cháu ăn học hết cấp 3, để cháu học một cái nghề nào đó kiếm sống. Đời tôi không có chữ đă khổ rồi, giờ không muốn con ḿnh cũng vất vả như ḿnh nữa”.
Theo Đức Lợi/Bee.net.vn