
Tôi không sợ già đi—tôi không sợ những nếp nhăn hay làn da chùng xuống như một tấm vải trong gió. Tôi không sợ mái tóc bạc hay những bước chân chậm rãi của chính mình. Tôi không sợ sự cô đơn, vì tôi đã chấp nhận nó, biến nó thành đồng minh, nơi trú ẩn của tôi.
Nhưng có một điều khiến tôi bất an, một thứ đang rình rập trong bóng tối của những năm tháng tôi chưa sống: định mệnh. Cái sức mạnh khó lường ấy, đôi khi mời bạn đến một bàn tiệc với ly rượu vang, nhưng cũng có lúc bỏ bạn lại chờ đợi trong cơn mưa mà không có nơi trú ẩn.
Tôi không muốn trở thành gánh nặng, một tiếng thở dài cam chịu trong miệng bất kỳ ai. Tôi không muốn thấy sự mong manh, sự phụ thuộc của mình phản chiếu trong ánh mắt người khác. Tôi không muốn tên mình trở thành từ đồng nghĩa với sự hy sinh của ai đó.
Tôi muốn là ngọn gió, làn gió nhẹ—tôi muốn tiếp tục chuyển động ngay cả khi cơ thể mình đau nhức. Tôi muốn tuổi già của mình là một bài thơ của tự do, một tách cà phê thơm mùi ký ức, một bức tranh sơn dầu vẫn tìm kiếm nét vẽ cuối cùng.
Tôi không sợ già đi. Tôi sợ mất đi chính mình trong một số phận tôi không chọn.
VietBF@sưu tập