Buổi sáng thứ hai.
Hai mẹ con tôi ghé vào quán bún hải sản, ăn rồi con đi học, mẹ th́ đi làm.
Sáng hôm nay trời nhiều mây nhưng oi ả, mặc dù hàng bún nằm gần bờ biển nhưng cũng chả có tư gió nào. Nay cũng đông khách như mọi khi, nhân viên chạy bàn tất bật, mồ hôi ướt đẫm.
Hai mẹ con tôi ăn sắp xong th́ thấy có tiếng ồn ào ở hàng bàn bên cạnh, một người đàn ông trung niên đang lớn tiếng.
– bà không ăn th́ đứng đây làm ǵ, đă chật chội th́ chớ, biến ra ngoài lấy chỗ để người khác c̣n ngồi, lù lù một mớ như cái giẻ rách mất cả ngon. .
Một bà cụ khoảng ngoài 70 tuổi đứng đó, khuôn mặt khắc khổ nhăn nhó và sợ hăi thanh minh.
– Chú thông cảm, cháu tôi hôm nay mới ốm dậy, nó thèm bát bún hải sản nên tôi mới dám đưa nó vào đây, tôi cũng chẳng dám ăn, chỉ mua được một bát cho nó thôi…
– Không có tiền th́ ăn cái khác là được rồi, bày đặt vào đây làm ǵ. Chiều cho nó lắm vào sau này có thành cướp. C̣n mày, ăn nhanh rồi biến, nh́n cái ǵ
Ông ấy quát đứa bé.
Cô chủ quán chạy ra phân trần ǵ đó với người đàn ông kia rồi kéo thêm cái ghế cho ông ta ngồi, tuy nhiên trên cái mặt lạnh lùng đó vẫn tuôn ra những lời cằn nhằn cay nghiệt.
Bà cụ cúi mặt, nước mắt rưng rưng rồi giục cháu.
– Ăn mau đi con, rồi c̣n đi học không muộn.
Bà cụ đó th́ ai cũng biết. Chồng mất sớm, có một người con trai duy nhất đă lấy vợ muộn xong c̣n dính nghiện ma túy, con dâu bà bỏ đi đâu đó không ai hay tin từ khi sinh xong đứa thứ hai, c̣n cậu con trai cũng đă chết sau đó không lâu, để lại cho bà hai đứa cháu tội nghiệp. Đứa lớn được một người họ hàng nhận về nuôi giờ đang ở quê, c̣n đứa cháu gái nhỏ này năm nay đang học lớp 4, được cái con bé xinh xắn, ngoan và học rất giỏi. Ngoài mấy triệu tiền lương hưu ít ỏi, hai bà cháu không có nguồn thu nhập nào khác.
Tôi tiến đến bên bàn họ và hỏi bà lăo.
-Chào hai bà cháu, bé Na ốm thế nào, hôm nay đi học được rồi hả?
Tôi xoa đầu bé Na và quay sang bà cụ.
– Bà ơi, hôm nay cho cháu được mời bà ăn sáng bà nhé.
– Úi, tôi không dám đâu, cảm ơn cô.
Cụ bà luống cuống, tôi cầm tay cụ trấn an.
– Bà yên tâm đi, cháu gọi cho bà bát bún, bà thong thả ăn rồi cho bé Na đi học. C̣n sớm bà ạ.
Người đàn ông đó ngẩng đầu lên nh́n tôi, bối rối và ngắt lời nhiều lần khi tôi và bà cụ nói chuyện, tôi vờ như không để ư cho đến tận khi kết thúc câu chuyện với bà cháu nhà bé Na.
Vâng, đó là người đàn ông tôi rất quen. Thực sự chưa bao giờ tôi để ư và t́m hiểu sâu về hoàn cảnh của ông ấy, một người đàn ông đă ly hôn và độc thân nhiều năm nay, thành đạt, phong độ và bề ngoài có vẻ lịch lăm…
Cũng nhiều năm trước, bạn tôi nói rằng tôi đừng có dại mà từ chối ông ấy v́ đó là một người đàn ông lư tưởng…
C̣n tôi, ông ấy không để lại trong ḷng tôi một chút ấn tượng nào, cho dù ông ấy nhiệt t́nh với tôi nhiều năm.
– Em khỏe chứ, lâu rồi không gặp.
Xin lỗi em, đây là người quen của em à. Tại hôm nay anh thấy khó chịu trong người nên hơi quá lời…
Ông ấy ch́a tay về phía tôi.
– Không cần đâu ạ, tay em hơi bẩn, xin lỗi anh.
Tôi gọi cô nhân viên tính tiền 4 bát bún, chào hai bà cháu bé Na rồi giục con trai đi ra xe, bỏ lại ánh mắt ngượng ngùng của người đàn ông đó cùng nụ cười hồn nhiên của bé Na…
Nghe bạn tôi nói, bà vợ ông ấy đă bỏ đi mang theo hai đứa con, giờ cả hai đứa đều trưởng thành, giỏi giang nhưng không ḥa đồng được với bố.
Đây là câu chuyện tôi viết rất thật, cho dù ai đó nói về cách xử lư t́nh huống như thế nào cũng xin chịu ạ.
Tôi không dám phán xét ai, nhưng có lẽ cũng nên thấm thía một câu rằng…
VietBF@sưu tập