Cuối đông, bầu trời đặc một màu chì xám ngắt, gió bấc cứ hun hút, hun hút. Trần Trung co ro trong chiếc áo khoác, anh uể oải đặt tập bản thảo lên bàn làm việc.
Vừa lúc đó, chị văn thư ngó vào
_ thưa sếp, ở dưới nhà có người cần gặp
. _sao chị kg đưa họ lên đây ?
_ dạ..có người đàn ông dẫn theo bé gái chừng khoảng ba bốn tuổi.
Chị văn thơ hiếng mắt tò mò
_ họ nói đứa bé có quan hệ mật thiết với sếp.
Trước cổng, người đàn ông to lớn, cứng nhắc trong bộ pô tơi. Anh ta đang chăm chú đọc tấm bảng hiệu
( trụ sở văn phòng báo pháp luật) bên cạnh đứa bé gái mỏng manh hao gầy. Vừa thấy tay tổng biên tập người đàn ông bước vội đến
_ Thưa, ông là Trần Trung
Tay tổng biên tập khinh khỉnh
_ tôi đã nhận bản thảo của anh sao ?
Người đàn ông khoa tay, khẽ chạm vào đứa bé.
_ ồ, không ...tôi được người ta ủy thác trao lại cho anh cục cưng này.
Anh ta rút trong ngực ra phong thư
_ đây là di nguyện của mẹ cháu, tôi đã nói với cô ấy là sẽ giữ cháu ở bên mình. Xong cô ấy nhất định kg nghe.cứ một mực nghĩ tới ông.
Người đàn ông khẽ nhún vai, đặt vào tay Trần Trung tấm bưu thiếp.
_ đây là số của tôi, nếu như ông thấy khó sử, cứ gọi tôi sẽ đưa con bé về.
Giọng anh ta trầm xuống
_tôi rất yêu cô ấy, tiếc rằng cô ấy đã bỏ đi xa.....
Đã hơn hai lần Trần Trung lái xe qua trước cửa nhà, xong anh kg đủ can đảm đưa con bé về, anh đánh xe vào vệ đường lại bùi ngùi dở phong thư ra (( ....anh yêu, em kg có ý định làm phiền anh đâu, xong ông trời đã kg chiều lòng người, em phải xa con, xa cuộc sống. Đây là giọt máu của anh, con gái anh đó. Em biết bố nó có trái tim nhân hậu, lên em mới gửi gắm con lại cho anh....anh đừng trách em nhé. Vĩnh biệt))
Trần Trung ôm lấy con gái, lòng dạ rối bời. Kg biết cô ấy vợ anh Hải Yến sẽ hành sử thế nào, cô ấy có rít lên kg? Viễn cảnh cuộc sống đen tối đang tới, rất gần. Anh tần ngần rút ra tấm danh thiếp của người đàn ông. Không! Không..nhất định anh kg thể nào trở thành kẻ mạt hạ. Anh bế xốc đứa con gái ngoài giá thú, trở về với cuộc sống, trở về với gia đình mình.
Căn phòng lặng câm, kg khí trĩu nặng đè lên con tim người phụ nữ. Hải Yến đau đớn ngắm nhìn người chồng ủ rũ, đổ gục trong chiếc đi văng. Đứa bé gái hai mắt mở to, hoảng sợ, hãi hùng. Nỗi tức giận căm hờn trong tim cô, dâng trào giờ cứ lắng xuống, lắng xuống. Thay vào đó là trái tim nhân hậu, xót xa.
Cô bước đến ôm lấy đứa bé.
_ con à, đây là nhà của con, Hải Yến vuốt nhẹ lên má đứa bé, cô đặt tay lên ngực. Con à nơi đây chỉ có tình yêu thương. Nào hôn mẹ đi ,con gái yêu của mẹ.
Trần Trung bàng hoàng, anh gục xuống ôm lấy đôi bàn chân bé nhỏ của người phụ nữ, đôi dòng lệ ân hận, biết lỗi tuôn rơi. Anh âu yếm ngước nhìn vợ, người đàn bà đẹp nhất của đời anh, với lòng biết ơn vô bờ.
VietBF©sưu tập