– Cái ǵ ở ngoài đường thế kia? – Chị vợ Manhia hỏi chồng.
Nhà văn Ackhiđây Môtưga nh́n qua cửa sổ một lúc, suy nghĩ một lúc rồi quay vào nói với vợ:
– Bầu trời đang nức nở khóc than. Qua màn lệ trong suốt như một làn khói nhẹ, tôi trông thấy toàn cảnh thành phố chúng ta đang đắm ch́m trong mưa.
– Anh lẩm bẩm cái ǵ mà dài ḍng vậy! Chị Manhia sốt ruột ngắt lời chồng – Thà rằng anh cứ nói đơn giản là trời đang mưa có hơn không.
– Em chẳng hiểu ǵ cả – Môtưga phản đối – Anh là nhà văn, anh phải suy nghĩ bằng h́nh ảnh, và anh không thể nói khác được.
– C̣n em th́ yêu cầu anh hăy nói như một con người. Anh hăy ra ngoài bao lơn và gọi thằng Aliôsa về nhà đi.
Môtưga im lặng bước ra ngoài bao lơn và kêu to khắp cả sân với một vẻ thống thiết:
– Hỡi tuổi thơ yêu dấu của ta! Con trai Aliôsa của ta. Ta kêu gọi con hăy làm trọn nghĩa vụ của ḿnh. Con yêu quư, hăy hưởng ứng lời kêu gọi. Hăy tạm rời bỏ những thú vui với bạn bè của ḿnh.
Tối hôm đó, chị Manhia bắt chồng ngồi vào bàn và đọc cho anh ghi những công việc làm gấp ở nhà trong ngày mai. Bản kê công việc được ghi khá dài và công việc th́ không lấy ǵ làm hứng thú, cho nên Môtưga có vẻ buồn rầu.
Nhưng buổi sáng hôm sau, số phận cứu anh: Anh được mời đi họp gấp ở ban biên tập tạp chí Bơrưs, cơ quan ngôn luận của những người chơi mèo Xiêm.
Môtưga thuyết phục vợ một cách hùng hồn và tha thiết:
– Manhia, em yêu quư! Anh là uỷ viên ban biên tập Bơrưs bị đe dọa không ra khơi được vào lúc này, lúc này 67 người đặt mua dài hạn đang đỏ mắt trông chờ báo ra, đó là chưa kể hơn bốn mươi số sẽ đưa bán lẻ…
Nói thêm ít lời nữa về trách nhiệm của những người sống đối với các sinh vật sống, Môtưga vội vă ra đi. C̣n vợ và mẹ anh bắt đầu nghiên cứu xem những công việc nội trợ cần làm đă được ghi trong bản kê của anh.
Thế này nhé – mẹ anh đọc – điểm thứ nhất : “Hăy dùng hành động nhẹ nhàng để xua tan bóng tối, xua tan màn đêm bằng ánh nắng chói chang…”. Cái ǵ thế này? Xua bóng tối? Có thể là con nhờ nó lau cửa sổ à?
– Đừng ḥng mà nhờ nhà con việc ấy. Không mẹ ạ, chuyện này đơn giản nhiều: có nghĩa là anh ấy phải thay hộ con cái bóng đèn bị cháy trong bếp.
– Tinh thật! Bây giờ đến điểm thứ hai: “Ôi, những âm thanh lạc lơng chán chường đă phá tan điệu nhạc tuyệt vời của những giấc mơ kỳ diệu. Ta phải bay lên mà chấm dứt cung đàn ngang trái!”
Chị Manhia khoát tay giải thích:
– Trời đất, viết lách cái ǵ đến kỳ! Đă mấy lần con nhờ anh ấy lên tầng trên đề nghị ông láng giềng đừng có mà phập ph́nh cái đàn Balalaica sau mười một giờ đêm để cho hàng xóm ngủ chứ. Thôi để lát nữa con phải lên gặp ông “Môda” ấy mới được. Thế c̣n việc ǵ nữa?
– Càng ngày càng khó hiểu… – Bà mẹ nhăn nhó bóp trán suy nghĩ “… Ta phải đem về nhà màu trắng trinh bạch của tuyết, vị thơm trong sạch của bông và màu thiên thanh của trời hè!”. Nghe đây, Manhia! Mẹ lo cho sức khỏe chồng con đấy. Sao nó lại lẩn thẩn giữa tháng sáu mà đ̣i mang tuyết về nhà là thế nào?
– Ôi mẹ ơi, điều này rơ rồi – Manhia mỉm cười vẻ tự hào v́ đă có kinh nghiệm – Tức là anh ấy muốn nói đến quần áo và đệm trắng mà con nhờ anh ấy đi lấy ở xưởng giặt về. Thật là con có tỏ ư lo ngại chỉ sợ họ quá ta hồ lơ, lại thành màu thiên thanh th́ khổ.
Hai ngày sau, khi đang lúi húi trong bếp, t́nh cờ chị Manhia nghe lỏm được câu chuyện điện thoại sau đây của chồng ḿnh với nhà xuất bản:
– “… Quỷ tha ma bắt các anh! – Môtưga nói to tiếng – Các anh định trả tôi có một trăm rúp cho một trang tác giả, trong khi nhà xuất bản keo kiệt nhất cũng đă trả tôi nhiều hơn một trăm rúp rồi. Nếu thế th́ xin đủ, tôi không bằng ḷng đâu. Các anh hăy t́m những thằng ngốc khác trên cánh đồng kỳ diệu!”.
Manhia lấy chiếc khăn mặt che mồm, và những giọt lệ sung sướng lăn trên g̣ má ửng hồng của chị. Chị âu yếm nghĩ: “Anh Môtưga yêu quư, thế là anh cũng biết nói như người thường chứ không phải chỉ bằng h́nh ảnh”.
Và lần đầu tiên từ nửa năm nay, chị đă cho mặn muối làm hỏng mất soong súp bắp cải.
VietBF@sưu tập
|