Bốn người khách vốn thuộc hạng văn thi sĩ ... vào một quán nhậu. Trong khi chọn món ăn, cô phục vụ bàn đến cười duyên:
- Em rót bia cho mấy anh nhé?
Anh A liền tán: - Xin lỗi, em mỹ danh là ǵ, ở đâu?
Cô cười dịu dàng:
- Hỏi quê… rằng biển xanh dâu,
Hỏi tên… rằng mộng ban đầu đă xa.
Anh B vỗ đùi:
- Úi chà! Giỏi thơ thiệt! Tuyệt vời. Rót bia đi.
- Dạ. Cảm ơn quí anh.
Anh C đon đả:
- Lấy thêm ly, mời Em cùng ngồi uống cho vui.
- Dạ.
Thế là bàn có một bông hồng giữa đám sỏi đá.
Anh D mời tất cả cụng ly: - Coi bộ em giỏi thơ văn nhỉ!
Cô cười rất duyên: - Em cũng học mót chút ít để góp chuyện cho vui mà. Quí anh không thấy phiền chứ? Chắc quí anh giỏi văn thơ lắm th́ phải?
Anh A xoa bụng, ưỡn ngực:
- Cũng đủ xài. Ai hỏi ǵ nói nấy. Nhất là lănh vực văn học. Không bao giờ bị kẹt.
- Thế là quá giỏi rồi. Vậy, em đố các anh về lĩnh vực văn học nhé?
Cả bàn nhốn nháo hẳn lên, vui như cá gặp nước.
Họ là nhà giáo, nhà thơ, nhà văn cả … hớn hở cụng ly chờ đợi cuộc vui .
Cô gái cười, cất giọng oanh vàng:
- Nếu có một ông khỏa thân (tr.ần tr.uồng) cơng một ông cũng k.hỏa th.ân… Câu tục ngữ nào tả được cảnh này?
Bốn vị khách không t́m ra câu tục ngữ nói về trường hợp hy hữu này …
Anh C thẳng thắn: - Chúng tôi thua. Cô giảng đi.
Cô tủm tỉm giải thích:
- Này, một ông khỏa thân, cơng trên lưng một ông cũng khỏa thân… Lúc ấy sẽ có t́nh trạng mà tục ngữ nói: Gậy ông đập lưng ông.
- Úi trời! Đúng quá. Cả bàn cười rộ .
Vừa rót thêm bia, cô vừa đố tiếp:
- Cũng cái ông khỏa thân ấy, ông ta nhảy tơm xuống ao, tục ngữ nói sao nào?
Bốn vị khách lại bí … Họ lại yêu cầu cô giải đáp.
Cô cười hóm hỉnh:
- Ông khỏa thân mà nhảy xuống ao sẽ gây nên cảnh: Chim sa cá lặn.
Cả bàn cười vang như pháo tết.
- Úi trời! Đúng quá đi. Cá trông thấy chim hăi quá phải lặn là cái chắc!
Thừa thắng xông lên, cô ta đố tiếp: - Thưa quí anh, cũng cái ông khỏa thân ấy, ông ta ngồi lên ḥn đá, tục ngữ bảo sao nào?
Bốn khuôn mặt thông minh kia lại đờ đẫn.
Cô gái thong thả giải thích: - Ông khỏa thân ngồi lên ḥn đá, lúc ấy tục ngữ phán rằng: Trứng chọi đá! Cả bàn cười vang.
Ông D hăm hở: - Đúng quá đi chớ. Trứng này không bể được! C̣n nữa không?
Cô gái lúng liếng: - Cũng cái ông kh.ỏa th.ân đó nữa, nay lại ngồi bệt xuống đất không chịu đứng dậy th́ theo «tục ngữ» các ông nói sao?
Bốn khuôn mặt sáng láng trông thật thảm thương, bí rị. Cô gái thoả măn cười:
- Cái ông kh.ỏa th.ân ngồi bệt xuống đất diễn ra cảnh mà «tục ngữ» gọi là «Đất lành chim đậu». Đúng chưa?"
Cả bọn cười vang...
VietBF@sưu tập
|