Ngay trước khi tôi về hưu, hội đồng gia đ́nh nhà tôi nhóm họp.
- Mẹ nó à, bà nghe chưa? - bố tôi không hài ḷng hỏi - Con trai chúng ta chuẩn bị về hưu!
- Th́ sao nào? Nó sắp 60 rồi... Theo tôi, nó đă đủ lớn để tự chọn đường đi trong đời - mẹ đáp.
- Ta cho rằng phải gượm một chút - ông nội xen vào - Phải chờ để nó đứng được trên đôi chân ḿnh, cứng cáp, có được tính độc lập... Nó sẽ sống bằng ǵ khi về hưu? Chưa tính đến thằng chắt. Sẽ chẳng có tiền trả cho bà vú!
- Tôi sẽ không chăm cháu của nó đâu đấy - từ sâu trong ghế bành, bà nội nói vọng ra - Tôi c̣n có những thú vui của ḿnh...
- Nhưng theo con, lúc đầu chúng ta nên giúp nó - mẹ bênh vực tôi - Trong khi nó vẫn chưa xoay xở được một chân bảo vệ hay gác cổng!
- Con trai tôi mà làm gác cổng à! - bố vung tay - C̣n thế nữa đấy! Làm sao tôi có thể nh́n vào mặt người quen nữa chứ? Chẳng lẽ tôi không cho nó học trường kỹ thuật?
- Được thôi, con có thể làm nhân viên trực thang máy - tôi phật ḷng nói - Ở đó đúng là cần tŕnh độ kỹ thuật.
- Vậy c̣n hay nữa! - bố tôi nổi giận đùng đùng - Chẳng lẽ ta và mẹ con mơ như thế khi mẹ con mong có con trai? Hay sau đó khi chúng ta t́m cho con gia sư tiếng Anh, âm nhạc và hội họa? Rồi sau rốt chúng ta đă vất vả thế nào để đưa được con vào một trong những đại học đ́nh đám nhất và t́m việc làm gần nhà nhất, pḥng khi con cần giúp đỡ!
Đấy, con trả ơn cho sự quan tâm của chúng ta như thế đấy sao? Rồi dạo nào đó mỗi sáng cả nhà chúng ta ḥa thuận tập trung trong chính căn pḥng này, cũng ngồi sau cái bàn tṛn này, ăn sáng, c̣n con ngồi trên cái ghế con kia thổi cái muỗng cháo cho nguội, trong khi tất cả ngắm con và mơ con sẽ trở thành nhà khoa học vĩ đại hay nhà văn!
- Cuối cùng th́, bố à, đâu phải ai cũng có thể trở thành nhà khoa học hay nhà văn! Phải có ai đó làm việc chứ!
- Nó nói ǵ thế, hở mẹ nó? Không, các người không nghe à?! - bố tôi nổi giận thật sự. - Ai nói câu đó với mày? Đó là lời của ai vậy? Lại của Afanasii Kirillovich à? Đă bao nhiêu lần tao bảo mày không chơi với thằng đó mà!
- Ta tin chắc đó là ư của thằng đó, sao cho cháu chúng ta về hưu - bà lại nói vọng ra từ ghế bành - Chẳng có ai để nó chơi domino mỗi sáng...
- Đừng động đến bạn bè con! - tôi gào lên, giậm chân - Không th́ con bỏ nhà đi ngay lập tức.
- Tao cho mày đi chứ! - bố chỉ tay vào tôi - Tao cho mày đứng vào trong góc bây giờ, khi đó mày sẽ học được cách nói chuyện phải phép với bà! Quá hư, đồ mới nứt mắt! Đấy, cho tiền hưu cho nó đi! Mày cần cái thắt lưng chứ không phải tiền hưu! Tại sao hôm qua mày về nhà trễ vậy? Nói thật đi, mày đi đâu?
- Đâu là đâu! Ra sân băng chứ đâu! - tôi khóc nấc lên - Chân cẳng không có thể thao bắt đầu rệu... Đứng chờ trả giày trượt mà xếp hàng đông quá nên con về trễ...
- Đừng khóc, con trai! - mẹ xoa đầu tôi - Chỉ v́ chúng ta rất lo cho con. Con là con trai một. Cả nhà rất thương con, chăm bẵm con. Và giờ con cần đi một bước nghiêm túc. Nó đ̣i hỏi suy tính kỹ. Trong đời người, ta chỉ có một lần về hưu. Thời chúng ta mọi người chuẩn bị hàng nhiều năm cho nó! Xem xét, cân nhắc... chứ không phải như bọn trẻ các con ngày nay. Một, hai... rồi xong, về hưu!
- Con cũng tính toán hết rồi đó chứ! - tôi vừa nói vừa lấy nắm tay chùi nước mắt - Nhưng quả thật c̣n phải lo cho cháu... Ai sẽ lo cho nó đây? Bố mẹ nó à? Nhưng chính chúng cũng không biết làm ǵ! Con th́ dù sao cũng biết tiếng Anh, có thể dạy cháu âm nhạc, hội họa...
Rồi sau khi hết đi làm, chúng ta sẽ lại có thời gian mỗi sáng tụ tập ăn sáng trong bếp, trong căn pḥng này, tất cả cùng nhau... như thời c̣n bé!
- C̣n thằng cháu? - bố tôi đă hơi nhượng bộ, hỏi.
- Thằng bé có thể ngồi trên cái ghế con kia - tôi cười xuyên màn lệ - Tất cả chúng ta sẽ xem nó thổi cháo cho nguội ra sao, cùng nhau... mơ về việc theo thời gian nó sẽ trở thành nhà khoa học hay nhà văn!
Đến đây, một không khí im lặng thống nhất ngự trị hội đồng gia đ́nh.
VietBF@sưu tập
|