Vợ than thở với chồng:
‐ Bố cứ lục đục suốt đêm, làm em không ngủ được.
- V́ bố khó ngủ, đi vệ sinh thôi mà em.
‐ Bố c̣n hay ho nữa, đêm hôm c̣n bật đèn lên.
- Em buồn cười thật đấy. Bố ho v́ trời lạnh, không bật đèn th́ sao bố thấy nước mà uống. Em phải thông cảm cho bố chứ.
- Vậy ai thông cảm cho em? Bố gây ra đủ thứ phiền hà, em mệt mỏi lắm.
- Phiền hà cái ǵ?
‐ Bố thay quần áo để lung tung, cái ly uống nước cáu bẩn không chịu rửa, đi dép trong nhà, nhặt cơm rơi trên bàn ăn, rồi...
‐ Thôi thôi em không cần kể nữa, anh hiểu rồi. Sao em không nh́n vào mặt tích cực của bố, mà toàn soi mói rồi khó chịu thế. Anh hỏi em, em đang ở nhà của ai, công việc em đang làm là nhờ ai... Anh không chấp nhận khi em không tôn trọng bố, quên đi công lao của bố đâu.
Vừa lúc ấy, bố đi tới, lên tiếng giảng ḥa:
- Các con đừng căi nhau v́ bố nữa. Từ nay khi ho bố sẽ bịt miệng lại, không bật đèn khi uống nước nữa, khi tắm xong bố sẽ tự giặt quần áo, không đi dép trong nhà dù trời lạnh. Bố từng này tuổi rồi, các con đừng v́ bố, mà làm sứt mẻ t́nh cảm gia đ́nh. Bố xin các con đấy.
- Em nghe bố nói chưa? Bố lúc nào cũng nghĩ cho con, cho cháu thôi. Thế mà em chưa vừa ḷng.
- Bố con anh lúc nào cũng bênh nhau chằm chặp ấy. Em về nhà mẹ, tha hồ bố con anh thương yêu nhau.
- Nếu em đă nghĩ thế, th́ anh không c̣n ǵ để nói nữa. Em cứ về với mẹ đi, ở vài hôm, xem mẹ em có giống như bố không nào, v́ mẹ em cũng nhiều tuổi rồi.
Bố đừng buồn, rồi vợ con sẽ hiểu ra thôi. Hôm nay bố muốn ăn ǵ, để con đi chợ nấu cơm cho bố ăn nào...
VietBF@sưu tập