Đă từ lâu rồi người ta đă quên cái tên cúng cơm của chị . Tên của người đàn bà lam lũ và những đứa trẻ nheo nhóc không cha .
Mọi người không biết rơ chị từ đâu tới hoàn cảnh ra sao chỉ biết sau một trận mưa dông lớn bên bờ sống vốn dĩ yên lành có một người đàn bà tuổi chừng ngoài ba mươi gầy c̣m nước da trắng xanh thể hiện của sự đói ăn cùng hai đứa trẻ khoảng năm tuổi và ba tuổi dắt díu nhau neo đậu ở ven sông này trên con thuyền rách nát che tạm bằng những mảnh giấy dầu cũ chắp vá và cuộc đời của chị cũng lần hồi từ ven sông này .
Ban đầu mấy mẹ con chị ở tạm trên thuyền đánh bắt cá trên sông tối về lại neo thuyền để ngủ . Cả một khúc sông vắng lặng bên sông là cánh đồng lúa mênh mông bát ngát thẳng cánh c̣ bay không có một nóc nhà nào .
Sau một thời gian chị neo thuyền để hai đứa tự chơi , chị móc đất để héo chị quật thành tường và căn nhà nho nhỏ đang h́nh thành nơi mé sông . Gọi là nhà thôi thực ra nó c̣n nhỏ hơn cái lều của ông chăn vịt . Tường đắp bằng đất lợp bằng đủ vật liệu chị tha lôi ở đâu về nào là cành tre , giấy dầu , bẹ cau đủ thứ chị quăng lên mái. Trong nhà trải vừa đủ chiếc chiếu mét rưỡi luôn ẩm thấp nhưng có lẽ với chị đó là thiên đường .
Thời gian lặng lẽ trôi đi trong tĩnh lặng con thuyền của chị cũng nát dần do không có tiền tu sửa vá víu nữa chị dạt hẳn lên bờ và mua lại những sản phẩm đánh bắt của những người thả lưới khác khi họ không có điều kiện lên chợ bán và cũng từ đây những đứa trẻ do chị sinh ra liên tiếp chào đời mà không thấy người đàn ông nào xuất hiện bên chị . Có lẽ họ chỉ coi chị là bến đỗ lúc nhỡ đường .
Một người đàn bà lầm lũi và một đàn con không cha . Không đứa nào được đến trường sống tồn tại theo bản năng sinh tồn .
Năm tháng đă dần trôi vào dĩ văng người đàn bà và những đứa trẻ không cha ấy không c̣n neo đậu trên ven sông ấy nữa . Chẳng biết họ sẽ đi đâu về đâu . Cuộc sống có khá lên được không nghĩ thật tội cho họ . Những đứa trẻ kia không thể chọn nơi ḿnh sinh ra nhưng tôi tin nó sẽ chọn cho ḿnh nơi sống .
VietBF@sưu tập