Hồi ḿnh mới 6 tuổi, bố mẹ bỏ nhau v́ bố ham chơi, vô tâm, cờ bạc, nợ nần. Ḿnh và đứa em mới sinh cũng mỗi đứa một nơi, mẹ đưa em trai đi, c̣n ḿnh ở với bố và ông bà nội.
Nhớ ngày ấy là năm ḿnh vào lớp 1, mẹ th́ đă bỏ đi, bố th́ chẳng đoái hoài, bà nội đă thay bố mẹ ḿnh hoàn thành tất cả thủ tục trong hôm nhận lớp, cẩn thận, chu đáo, chỉ dạy ḿnh từng tí một.
Có hôm tan học trời mưa to, ḿnh đang đứng ngoài hiên lớp đợi bà đến đón th́ có đứa hỏi: “bố mẹ cậu đâu, chưa đến đón hả”, nó như làm ḿnh nhớ ra điều ǵ đó, ḿnh ngồi ̣a khóc thật to, cô giáo thấy vậy lại tưởng do bà đến đón muộn. Bà đến thấy ḿnh khóc, liên tục nói xin lỗi v́ để ḿnh đợi lâu.
Bà lau nước mắt, nước mũi cho ḿnh, rồi mặc cho ḿnh bộ quần áo mưa lành lặn, xinh xắn, c̣n bà th́ chỉ đội chiếc nón lá cũ và khoác một mảnh vải dựa được cắt ra từ chiếc túi nilon to không c̣n dùng đến.
Tuổi thơ ḿnh thiếu h́nh bóng của mẹ, vắng t́nh thương của cha, nhưng lại có ông bà luôn vỗ về, yêu thương, chiều chuộng.
10 năm cứ vậy trôi qua, hôm nay mẹ về gặp ḿnh, mẹ nói mẹ sắp lấy chồng mới, muốn đưa cả ḿnh và em vào trong Nam sống hạnh phúc cùng nhau. Ḿnh hờn dỗi ra mặt, trách mẹ năm đó bỏ đi biệt tăm, giờ lại quay về nói muốn ḿnh đi cùng. Mẹ giải thích, năm đó mẹ bỏ về nhà ngoại, cuộc sống khó khăn, mẹ lại mới sinh em, công việc không có, tiền không có, c̣n chẳng đủ sức lo cho mẹ và em trai, nên không dám quay về thăm ḿnh. Sau đó, mẹ gửi em lại ông bà ngoại, đi xuất khẩu lao động suốt chừng ấy năm, cũng quen biết dượng bên đó. Mẹ bảo, muốn ḿnh đi cùng là thương ḿnh và lo cho tương lai của ḿnh, mấy năm nữa ḿnh thi đại học rồi, nhà dượng lại ở thị trấn, gần thành phố, môi trường học tập, ôn thi tốt hơn ở quê, sau đi học đại học, đi làm, sẽ thuận tiện và có nhiều cơ hội hơn. Hơn nữa, ông bà nội cũng già rồi, sợ không c̣n đủ sức lo cho ḿnh học đại học.
Đêm đó, khi ông bà đă ngủ, ḿnh lại rón rén ra hè ngồi. Mọi lần, ḿnh ngồi ngắm trời, ngắm đất, ngắm màn đêm tĩnh mịch, chắp tay, ngước lên bầu trời, ước với những v́ sao hăy mang mẹ về, hăy mang cho ḿnh một gia đ́nh trọn vẹn, cho ḿnh một gia đ́nh hạnh phúc. Hôm nay, ước mơ ấy đă sắp thành hiện thực rồi, ḿnh lại đắn đo, lưỡng lự đến lạ. Thực sự, ḿnh rất muốn đi với mẹ, ḿnh cũng muốn biết cảm giác có một gia đ́nh trọn vẹn là như thế nào. Ḿnh cũng rất muốn đi học, rất muốn sau này có một công việc tốt, kiếm được thật nhiều tiền để thay đổi cuộc sống nghèo khó này. Nếu ḿnh ở với mẹ, ông bà cũng không cần phải chật vật tích góp từng đồng để lo cho ḿnh đi học. Thế nhưng, ḿnh đi rồi, ông bà sẽ ra sao đây, ông bà chắc sẽ buồn lắm. Ông bà vất vả nuôi nấng, chăm sóc cho ḿnh từng ấy năm, chẳng lẽ ḿnh cứ vậy mà đi sao? Mấy năm nữa ông bà già yếu, ai sẽ chăm sóc ông bà đây, ḿnh cũng muốn ở cùng ông bà nữa
Ḿnh ngồi đó thẫn thờ, tâm trí không ngừng suy nghĩ nên lựa chọn thế nào. Những cơn gió hè nhẹ thoảng qua, chiếc áo bà phơi đầu hè nhẹ đung đưa. Nh́n chiếc áo, ḿnh chợt nhận ra, ḿnh không c̣n nhớ bà đă mặc chiếc áo này được bao rồi, chỉ thấy màu nó đă bạc, chỉ nó đă sờn. Nh́n xuống, chiếc dép tổ ong của ông đă rách, những vết rách được bà buộc này bằng sợ nhôi đỏ. C̣n ḿnh, năm nào cũng được mua quần áo mới, sách vở không thiếu quyển nào, đồ dùng không thiếu thứ ǵ, bữa cơm lúc nào cũng được bà gắp cho miếng ngon, những đêm ốm sốt lúc nào cũng có bà ở bên trực trông. Ḿnh nhận ra, cuộc sống của ḿnh quá trọn vẹn rồi, ông bà thương ḿnh vậy mà, yêu ḿnh vậy mà, thứ ḿnh luôn khao khát, chẳng phải vẫn luôn ở trước mắt sao. Thiếu mẹ, chừng ấy năm ḿnh vẫn sống rất tốt v́ có ông bà thương yêu. Nhưng giờ thiếu ông bà, liệu ḿnh có ổn không, ḿnh cũng không chắc nữa. Có thể ông bà sẽ không thể lo cho ḿnh học hết đại học, nhưng đấy là chuyện của mấy năm nữa, chuyện của tương lai, không đi hướng này, th́ đi hướng khác, nhưng công ơn nuôi dưỡng của ông bà th́ không ǵ thay thế được. Cuối cùng, ḿnh đă quyết định ở lại cùng ông bà nội.
Mẹ cũng buồn, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của ḿnh và hứa thỉnh thoảng sẽ về thăm ḿnh
Nay là ngày mẹ về nhà chồng mới, mẹ cũng vất vả rồi, ḿnh mong mẹ cùng em trai sẽ có cuộc sống hạnh phúc, và mong mẹ sẽ giữ lời hứa với ḿnh.
VietBF@sưu tập