Vừa ngồi mâm cơm th́ con bị trớ, mẹ chồng quát lớn "bế đi mau, kinh quá" và màn phản pháo khiến bà ú ớ không nên lời. Mẹ chồng nói lên trông cháu cho chúng tôi nhưng ngày ngày chỉ ăn rồi chơi. Thậm chí, khi thấy thằng bé bị nôn, trớ c̣n tỏ ra ghê sợ.
Tôi và Quân mức lương cũng không thấp, nhưng v́ chưa có nhà ở thủ đô nên hai đứa vẫn sống rất tiết kiệm. Hơn 1 năm trời chung sống, chúng tôi mới quyết định mua 1 căn chung cư giá rẻ thế mà vẫn phải chạy đôn chạy đáo vay mượn. Chính cái lúc khó khăn ấy tôi mới thấu, mẹ chồng quả thật vô t́nh.
Bà có mảnh đất ở quê, có lương cao nhưng không muốn cho con trai vay. Thực ra Quân không gọi hỏi bởi anh biết tính bà. Mọi việc đều do tôi trong lúc gọi điện về hỏi han, có tranh thủ kể t́nh h́nh nào ngờ bà đốp luôn:"Mẹ không có tiền. Sổ tiết kiệm với mảnh đất đấy c̣n để dưỡng già. Hai đứa tự lo đi".
Và ngày hôm sau, mẹ chồng c̣n gọi lên cho Quân, trách móc con trai muốn ḅn tiền. Quân tức giận về trách tôi:"Anh cấm em gọi cho mẹ, từ giờ về sau coi như người dưng đi".
Tôi nghĩ anh trong lúc nóng giận nên nói thế, dù ǵ cũng là mẹ đẻ, sao mà coi như người dưng được? Thế nhưng ít ngày sau, mẹ chồng lại gọi cho tôi hỏi vay ngược v́ muốn mua căn nhà lớn để sống cùng người t́nh. Bỏ bê con trai từ nhỏ tới lớn để chạy theo t́nh yêu, tới giờ bà vẫn như thế, quả thật không phải người mẹ tốt mà! Và cũng chính từ đợt đó, tôi quyết định nghe lời Quân, chặn luôn liên lạc của mẹ chồng.
Song bà vẫn y như xưa, khi con trai cần th́ mặc kệ, c̣n khi khó khăn th́ bám riết không rời. Thời gian gần đây chúng tôi mới trả gần hết nợ th́ bà bất ngờ t́m tới tận nơi. Tôi mở cửa th́ mẹ chồng ném ngay chiếc va li vào, cười thảo mai:"Con dâu của mẹ, mẹ lên thăm cháu đây. Mẹ xem trên facebook của con biết được cháu đích tôn gần 1 tuổi rồi, sợ các con vừa làm vừa trông trẻ bận rộn mẹ tới giúp đỡ".
Và cứ thế, mẹ chồng tôi xông vào dù không được sự đồng ư. Bà cũng cứ nằm ườn ở đó, tôi đuổi khéo cũng không đi. Khi Quân trở về, bà bắt đầu lẽo đẽo theo năn nỉ:"Dù sao mẹ cũng là mẹ con mà, sao lại con cạn t́nh thế? Để mẹ ở lại đây giúp đỡ 2 đứa và bù đắp khoảng thời gian lúc xưa đi".
Dù bà ngọt ngào là thế nhưng Quân bảo tôi chắc chắn bà đă bị người t́nh lừa hết nên thế. Mẹ chồng tôi không giống như những người mẹ khác. Ngay khi bố của Quân mất, bà bỏ đi theo hết người này tới người kia. Anh được ông bà nội nuôi lớn, cả tuổi thơ thiếu thốn t́nh cảm của bố mẹ. Tới khi anh lên đại học, bắt đầu lăn lộn đi kiếm thêm trang trải học phí th́ mẹ ruột thường xuyên xuất hiện xin tiền.
Khi anh kết hôn với tôi, anh đă cảnh báo mặc kệ mẹ chồng thế nhưng tôi lại dễ mềm ḷng, cuối cùng không biết bao nhiêu lần bị bà lừa.
Chưa bao giờ phải sống chung với mẹ chồng nhưng chỉ sau ít ngày tôi đă muốn tăng xông. Bà nói là giúp nhưng ḱ thực chỉ ăn rồi nằm nghịch điện thoại. Chưa kể thường xuyên vào pḥng tôi lục lọi phấn son, ngồi học make-up.
Đỉnh điểm là buổi tối hôm ấy, tôi vừa cho con ăn xong mới bắt đầu ăn cơm, nhưng không may thằng bé bị trớ hết cháo ra. Mẹ chồng thấy vậy liền bịt mặt, nhăn mũi rồi xua tay:"Mau bế nó đi đi, kinh quá. Thế này ai mà ăn nổi cơm nữa".
Bà c̣n cằn nhằn, trách móc thêm vài câu, sau đó bê luôn mâm cơm ra bàn pḥng khách, mặc tôi và Quân đơ ra nh́n nhau.
Chồng tôi lúc này mới đầy bực bội, lôi va li của bà ra đặt trước mặt và dọa:"Mẹ nói tới đây để giúp con cháu chứ không phải để được phục vụ. Mẹ cảm thấy không thích th́ có thể rời khỏi đây ngay bây giờ. C̣n nếu ở lại, từ mai con sẽ chia việc nhà, tiền ăn, tiền pḥng mẹ phải đóng".
Bà há hốc miệng, tức không nói nên lời. Tôi nghĩ đă tới lúc phải cứng rắn hơn với mẹ chồng rồi nếu không muốn chuốc thêm bực bội vào người.
VietBF@ sưu tập
|