Người Việt có một t́nh yêu bóng đá kỳ lạ như thế. Cúp vàng khu vực nhưng cả nước ăn mừng to. Nhiều người trắng đêm v́ ra đường ăn mừng sau chiến thắng của đội nhà.
Đội tuyển Việt Nam giành chức vô địch AFF Suzuki Cup 2018
Tôi chẳng thể nhớ rơ ḿnh đi con đường nào để từ phố đi bộ hồ Hoàn Kiếm (Hà Nội) về được đến nhà vào tối ngày 15/12.
Bước ra khỏi quán café với những tiếng kèn, tiếng ḥ reo phấn khích của các cổ động viên Việt Nam, tôi lại tiếp tục gặp những đoàn cổ động viên khác. Tôi nhớ rơ rằng đă có vài người bắt tay tôi, vài người ôm chầm lấy tôi và hét vào tai tôi câu nói mà tôi đă nghe cả ngày hôm đó: “Việt Nam vô địch”. Tôi chắc chắn không hề quen biết những con người đó, nhưng mà kệ, có sao đâu v́ Việt Nam vô địch thật mà.
Đường phố Hà Nội tràn ngập sắc đỏ trong đêm Việt Nam vô địch
Theo bước chân tôi rời khỏi khu vực phố đi bộ là những tiếng trống, những tiếng ḥ reo, những tiếng kèn ồn ă, lúc đó đă là hơn 22h đêm. Tuy nhiên chẳng ai muốn ngủ, khắp các đường phố đều đỏ rực màu cờ Tổ quốc, từ người già đến các em nhỏ đều buộc lên đầu dải ruy băng in ḍng chữ “Việt Nam chiến thắng” hoặc dán sticker lá cờ Việt Nam nho nhỏ. Xung quanh tôi toàn người lạ, nhưng tôi chẳng mảy may cảm thấy lạc lơng dù chỉ một chút.
23h đêm, tôi tiến tới khu vực băi gửi xe sau khi khó khăn lắm mới len lỏi qua được những cổ động viên đang phấn khởi chặn ngă tư Hàng Bài – Hai Bà Trưng để ăn mừng chiến thắng. Nhưng điều đón chờ tôi phía trước là bất ḱ ngă tư nào cũng có rất đông người dân cầm cờ, bật loa, gơ nồi niêu, mâm bát như vậy. Cũng phải thôi, nếu sau một trận thắng của đội tuyển Việt Nam, đường phố Hà Nội mà không đầy ắp người như thế mới là chuyện lạ.
Những chàng trai, những cô gái dựa sát vào nhau trên chiếc xe máy, tay cầm cờ vẫy liên hồi là h́nh ảnh chẳng hiếm trên suốt quăng đường tôi đi về. Những cặp vợ chồng với đồng phục áo in cờ Việt Nam đưa con cái ra đường ḥ reo cũng chẳng ít. Ngay cả các cụ già cầm mâm ra đường gơ với nụ cười trên môi tôi cũng gặp rất nhiều. Chỉ cần đưa tay ra, sẽ có ngay một người sẵn sàng vỗ vào tay tôi với tất cả sự chân thành, gần gũi, đó là con người Việt Nam trong một ngày hội bóng đá lịch sử.
Gần 0h đêm, tôi mới về được đến đầu ngơ nơi tôi ở, tưởng chừng như mọi thứ sẽ im lặng như con ngơ nhỏ vốn phải như thế, nhưng lần này th́ tôi bất ngờ rồi. Rời khỏi nhà từ 12h trưa để làm việc, mà chỉ sau vài tiếng đồng hồ, con ngơ này làm tôi cứ ngỡ đang ở sân vận động Mỹ Đ́nh.
Tôi có thể thấy được bác tổ trưởng dân phố thường ngày nghiêm túc đang đứng lên chiếc ghế nhựa, cầm cờ vẫy nhiệt t́nh hơn bất ḱ bạn trẻ nào tôi gặp phải. Bên cạnh đó là chị hàng xóm gơ méo cả bộ xoong nồi mới mua đáng tiền triệu mà vừa khoe với tôi lúc sáng. Xa hơn một chút là các thanh niên trong ngơ đang cởi trần, dán sticker đầy người đứng cạnh chiếc loa công suất lớn “quẩy” ăn mừng chiến thắng. Chưa hết, sau dàn loa là các cụ đă hơn 70 thường ngủ từ 20h tối mà bây giờ lại đang nhún nhảy tưng bừng. Thật sự, ngơ nhà tôi hôm nay quá khác so với sự tĩnh mịch thường ngày, chắc chắn mọi người đều "điên" rồi.
Và có lẽ, bản thân tôi cũng đă điên khi mà bầu trời đă xuất hiện những ánh rạng đông, tôi vẫn đang ngồi đây, viết những ḍng này sau một đêm không ngủ. Có lẽ không chỉ riêng tôi mà c̣n rất nhiều người Việt khác c̣n đang ăn mừng trên những con đường khắp các tỉnh, thành phố của Việt Nam.
Niềm vui chiến thắng đă lấn át tất cả những cảm xúc khác, chỉ c̣n đọng lại một niềm hạnh phúc khó diễn tả bằng lời trên những khuôn mặt rạng rỡ nụ cười. Thế đấy, người Việt Nam chúng ta có một t́nh yêu điên cuồng và kỳ lạ như thế, bất chấp gió rét, bất chấp mưa rơi, bất chấp cả giấc ngủ để đổ ra đường trong ngày mà “Việt Nam vô địch”.